Từ trước khi bước chân vào cánh rừng này, Doanh Tử Khâm đã biết giữa đường sẽ xuất hiện kẻ ám sát họ. Bởi vì mục ti1êu những cổ võ giả này nhắm đến là Giang Nhiên chứ không phải bản thân nên cô có thể tính ra được. Nhà họ Diêm chỉ0 là một gia tộc nhỏ phụ thuộc vào nhà họ Tạ, có thể phải được một đội cổ võ giả thế này đã là dốc hết vốn liếng rồi. Những1 cổ võ giả này mà mất mạng ở đây thì nhà họ Diêm sẽ lụn bại. Doanh Tử Khâm tìm hòn đá thích hợp rồi ngồi xuống: “Đ2ừng nhìn tôi, lên đi.” Giang Nhiên siết nắm đấm, thần kinh đều đang bốc cháy. Bởi vì cậu ta có thể cảm nhậ6n được tu vị của bản thân đang tăng cao. Mà không chỉ tăng lên ở một biên độ nhỏ. Bây giờ cậu ta cũng phải9 có ít nhất là tu vi 50 năm. Hai mươi năm, năm mươi năm đều là một ranh giới. Mà tu vi đến 100 năm đã được gọi là tông sư cổ võ. “Lăng tiểu thiếu gia ở thế giới thế tục lâu, đừng bảo là không biết tu vị của cổ võ giả quan trọng như thế nào chứ?” Người đàn ông trung niên vẫn cứ tươi cười như cũ, căn bản là không đặt Giang Nhiên vào mắt: “Tôi khuyên cậu đừng lãng phí sức lực, yên tâm đi, chúng tôi sẽ để lại cho cậu…” Còn chưa nói xong, hắn ta đã bị một cước đá bay. “Ông đây là bố mày!” Giang Nhiên lại tung ra một cú đấm, cười lạnh: “Còn dám bắt nạt bố của ông đây, thằng cháu như mày xứng sao?” Người đàn ông trung niên ngã sõng soài dưới đất, ngẩn tò te ra vì hai đòn vừa rồi. Nhà họ Diêm là gia tộc cổ vũ mới ra đời trong 100 năm trở lại đây. Sở dĩ phụ thuộc vào nhà họ Tạ là bởi đến công pháp cổ võ thuộc về riêng gia tộc, họ cũng không có. Nhưng nhà họ Lăng thì khác. Nhà họ Lăng đã sáng tạo ra công pháp cho riêng gia tộc mình, vì thế, họ thăng cấp thành gia tộc hạng trung.
Nhà họ Tạ muốn tiêu diệt nhà họ Lăng cũng bởi muốn giành công pháp nhà họ. Từ nhỏ Giang Nhiên đã tu luyện công pháp nhà họ Lăng, bây giờ tu vi tăng lên thì cậu ta đã đánh hai cổ võ giả cho tàn phế chỉ trong vòng vài chiều rồi. Mà ngay sau khi giải quyết xong cổ võ giả cuối cùng, đột nhiên khí lực trong người cậu ta cạn sạch: “rầm” một tiếng, Giang Nhiên ngã khuỵu xuống đất. Giang Nhiên cảm nhận một chút, thấy có gì đó sai sai: “Tại sao tu vi của tôi lại trở về như cũ rồi?” “Chỉ là tạm thời mà thôi.” Doanh Tử Khâm phủi quần áo rồi đứng lên: “Cậu tưởng để tu vi của cậu tăng lên thật sao? Cho cậu rèn luyện một chút thôi.” Có điều, quả thật có một liệu pháp châm cứu có thể giúp cổ võ giả thăng cấp tu vi. Nhưng liệu pháp này chỉ sử dụng cho những cổ võ giả về cơ bản đã như nó mạnh hết đà, sắp hết nguyên thọ. Dùng kim châm để đả thông kinh mạch có thể giúp họ đột phá một tầng công lực. Chỉ có điều, nếu làm vậy, sau này dù có tu luyện thế nào đi chăng nữa, họ cũng không thể tiếp tục đột phá được. Mượn sự giúp đỡ của ngoại vật không bao giờ mạnh bằng tự thân tu luyện. Giang Nhiên: “…” Sao cậu ta cảm giác như bản thân chỉ là công cụ thôi vậy? “Vô dụng quá.” Doanh Tử Khâm bước lên, khom người xuống, lạnh nhạt nói: “Giới cổ vũ bây giờ đúng là vô dụng.” Tai người đàn ông trung niên ông lên, có hơi không hiểu những lời cô gái vừa nói. Trong đầu hắn ta chỉ còn một suy nghĩ… Rốt cuộc cô gái này là ai? Sao có thể khiến tu vi của cổ võ giả trong thời gian ngắn tăng lên nhiều đến vậy? Dù có là thuốc do cổ y luyện chế thì cũng không thể làm được chuyện này. Vậy thì, nếu cô ta muốn há chẳng phải sau này có thể tùy tiện chế tạo ra một đội quân dũng mãnh sao? Doanh Tử Khâm rất săn sóc bón cho mỗi người một viên thuốc: “Uống thuốc rồi lên đường đi.” Người đàn ông trung niên bị ép nuốt xuống viên thuốc ấy. Cơ thể hắn ta đau đớn mà vặn vẹo nhưng vẫn không thể rên rỉ dù chỉ một tiếng. Không bao lâu sau, dưới tác dụng của thuốc, thi thể của 20 cổ võ giả này đều bị hòa tan. Không để lại chút vết tích nào.
Giang Nhiên chưa từng gặp quá nhiều cô y nhưng cậu ta có xem tivi. Thấy cảnh này, trong phút chốc, cậu ta liền nhớ đến “nước hóa thây” trong phim võ hiệp, cổ họng không kìm được mà trượt lên trượt xuống. Cái này… Chẳng trách từ nhỏ cậu ta đã nghe Lăng Trọng Lâu và Giang Hòa Bình nói, thà đắc tội với cổ võ giả cũng đừng đắc tội cổ y giả. Nếu trong lúc chữa trị, cổ y tiện tay châm thêm một châm là đã có thể phế bỏ tu vi của cổ võ giả rồi. Giang Nhiên miễn cưỡng trấn tĩnh lại: “May mà ở đây không có ai, địa điểm bọn họ tìm đúng là tốt thật.” Doanh Tử Khâm lạnh nhạt ừm một tiếng: “Cậu coi như là không thấy gì đi.” Suy cho cùng thì cô cũng chịu thiệt vì thời gian, tu vi cổ võ còn chưa đến 100 năm. Bây giờ không thể đối đầu với cả nhà họ Tạ. “Chắc chắn tôi sẽ giữ bí mật.” Giang Nhiên vỗ ngực: “Dù có bắt tôi đi, dí sắt nóng lên người tôi, tôi cũng sẽ không nói ra.” Vẻ mặt Doanh Tử Khâm khựng lại: “Chắc cậu xem phim gián điệp quá 180 phút rồi.” Đầu óc hơi có vấn đề. Bên Đan Minh. Doanh Tử Khâm chỉ bán cho Đan Minh một bình Hồi Khí đạn, bên trong có tổng cộng mười viên. Mười viên đạn dược này không bán ra bên ngoài, tất cả đều bị các cổ y trong nội bộ tranh nhau lấy sạch. Cả Đan Minh chấn động. Lâm Thanh Gia mua hết số dược liệu mình cần ở Đan Minh, đang định rời đi thì có tiếng gọi cô ta lại. “Tiểu thư Thanh Gia.” Một dược đồng chạy ra, đưa cho Lâm Thanh Gia một chiếc hộp, rất cung kính: “Đây là Hồi Khí đan sư phụ mới mua được ở Đan Minh, tỉ lệ sử dụng là 100%. Sư phụ đặc biệt đưa cho cô, nói là để cô nghiên cứu một chút, xem xem có thể nghiên cứu, điều chế ra không.” Lâm Thanh Gia hơi ngạc nhiên: “Đúng là Hồi Khí đan có tỉ lệ sử dụng là 100%?” Hồi Khí đạn có thể giúp cổ võ giả hồi phục nội kình. Hồi Khí đạn có tỉ lệ sử dụng 100% nghĩa là như thế nào? Đại biểu trong chiến đấu, cổ võ giả này có thêm một mạng nữa. Hồi Khí đạn đang bán trên thị trường hiện giờ cao nhất cũng chỉ có tỉ lệ sử dụng là 70%. Lâm Thanh Gia nhận lấy: “Là vị nào vậy?”
“Là một cô gái, không rõ mặt mũi nhưng rất trẻ, không phải là khách quen của Đan Minh. Hôm nay mới đến lần đầu.” Dược đồng ngẫm nghĩ một lát: “Dáng người hơi giống tiểu thư Thanh Gia, nhưng…” Ba chữ “còn đẹp hơn” bị nuốt lại ngay lập tức. “Vậy sao?” Lâm Thanh Gia gật gật đầu: “Về nói với sự phụ là tôi sẽ cố gắng hết sức.” Dược đồng lại bải tạ một lần nữa. Lâm Thanh Gia siết chặt chiếc bình, cau mày. Rất trẻ? Cô ta ngẫm nghĩ một lúc, không tìm thấy ai phù hợp. Lâm Thanh Gia cũng không nghĩ ngợi gì thêm, vội vàng rời đi. *** Buổi tối. Nhà họ Lăng. Giang Nhiên kể lại tất cả những chuyện xảy ra trên đường cho mọi người nghe nhưng lược bớt chuyện liên quan đến Doanh Tử Khâm. Nhà họ Lăng đông người, tại vách mạch dừng, cậu ta tuyệt đối phải giữ bí mật chuyện của Doanh Tử Khâm. Nhà họ Lăng ít nhất có hai phe phái đang nhìn chằm chằm vào chức gia chủ của Lăng Trọng Lâu. “Lại là nhà họ Tạ.” Lăng Trọng Lâu cau mày: “Quả nhiên chúng chưa bỏ cuộc.” “Gia chủ!” Lúc này, có hộ vệ vội vàng chạy vào trong: Nhà họ Tạ cử nhà họ Diêm đến, nói là chúng ta phải giao tiểu thiếu gia ra, nếu không họ sẽ tấn công nhà họ Lăng.” “Họ đã thông báo đến Tư Pháp đường rồi, người của ban giám sát đang trên đường đến đây.” Doanh Tử Khâm nâng mắt. “Bố, chuyện ông đây làm, ông đây đi ra.” Giang Nhiên cười lạnh: “Nhà họ Tạ có người ở Tư Pháp đường thì có thể muốn làm gì thì làm sao?” Vốn dĩ Tư Pháp đường không quản lý chuyện đấu đá giữa các gia tộc như thế này. Những nhà họ Tạ có người làm Tả hộ pháp của Tư Pháp đường, tùy tiện tìm một cái cớ, quả thật có thể phái người đến. Lăng Trọng Lâu nhìn cậu ta một cái, lạnh nhạt: “Con là ông của ai?”
“Con…” Giang Nhiên nghẹn một cái, lập tức chỉ con Border* đang ngồi ngoài cổng: “Con là ông của nó!” * Border Collie là giống chó chăn gia súc kiêm dụng chó săn đuổi có nguồn gốc từ nước Anh. Tên gọi Border vì giống chó này có xuất xứ từ vùng biên giới giữa Anh và Scotland. Doanh Tử Khâm thản nhiên nói: “Border thông minh hơn cậu.” Giống chó Border Collie được xếp hạng là giống chó thông minh nhất thế giới. Giang Nhiên: “…” “Đậu Đậu.” Giang Hòa Bình gọi một tiếng. Tại con chó động đậy, nghe thấy liền lập tức vẫy đuôi chạy vào phòng ngủ, sau đó lại chạy như bay ra, trong miệng cấp một chiếc mặt nạ. Giang Hòa Bình nhận lấy: “Nhìn thấy chưa?” Giang Nhiên chết trong lòng nhiều chút. “Nhà họ Tạ muốn tính toán chuyện này, chúng sẽ không chịu để yên đâu.” Lăng Trọng Lâu trầm giọng: “Con tưởng con ra ngoài rồi thì chúng sẽ không truy cứu trách nhiệm nhà họ Lăng sao?” Là một gia tộc cổ võ tầm trung, nhà họ Lăng vẫn luôn đứng ở thể trung lập. Vì thế nhà họ Tạ nhìn chằm chằm nhà họ Lăng rất lâu, chỉ là không tìm được lý do thích hợp để ra tay thôi. Giang Nhiên mím chặt môi. Quả đúng là vậy. Sở dĩ nhà họ Lăng đưa cậu ta đến thành phố Hộ cũng là vì cậu ta thường xuyên bị ám sát ở giới cổ võ. Danh sách tham gia tuyển chọn hộ vệ Tư Pháp đường đã được báo lên trên từ lâu, đương nhiên nhà họ Tạ cũng nhận được tin tức. Họ muốn giết chết Giang Nhiên trước khi cậu ta vào Tư Pháp đường. “Có điều, nói đi thì cũng phải nói lại…” Lăng Trọng Lâu quay đầu: “Sao thằng nhóc con lại giết được nhiều cổ võ giả đến vậy?” Giang Nhiên mở mắt, nghiêm túc nói dối: “Con biến thành siêu Saiyan.” Lăng Trọng Lâu không thể nghe tiếp được nữa, đứng dậy ra ngoài. Giang Hòa Bình cũng đứng lên theo. Gang Nhiên há to miệng nhưng vẫn ngồi xuống, có hơi ảo não: “Bố Doanh, biết vậy chi bằng chúng ta bỏ chạy thì hơn.”
Họ không có người quen ở Tư Pháp đường, sau khi giết người không có ai chống lưng cho. “Không phải sợ.” Doanh Tử Khâm uống trà, lông mi cô khẽ rũ xuống, dùng giọng nói chỉ mình Giang Nhiên có thể nghe được: “Chắc hẳn là bố tôi đến.” Cung phụng mới của ban giám sát Tư Pháp đường là Ôn Phong Miên. Giang Nhiên ngẩn người.
Cậu ta còn chưa kịp phản ứng lại thì bên ngoài,người của Tư Pháp đường đã đến. Người dẫn đầu đeo một chiếc mặt nạ gỗ,không lộ khí tức. Gia chủ nhà họ Diêm lập tức tiến lên,nghiến răng nghiến lợi:“Nhà họ Lăng tổng cộng sát hại 20 người nhà họ Diêm chúng tôi,đây rõ ràng là cốý.Cung phụng đại nhân,xin ngài hãy làm chủ cho chúng tôi.” Ông ta muốn xem xem,lần này nhà họ Lăng bảo vệ Giang Nhiên thế nào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]