Đại học Đế đô thiên về khoa học kỹ thuật nên tỷ lệ nam cao hơn nữ. Đặc biệt là ở một số học viện khoa học thuần túy nh1ư là học viện công trình điện tử, học viện tự động hoá, một lớp mà có được ba sinh viên nữ đã là không tệ rồi. Khoa m0áy tính thì khá hơn một chút, nhưng tỷ lệ nam sinh và nữ sinh vẫn cách nhau khá xa. Mỗi một nữ sinh đều là báu vật. <1br> Đoạn video này vừa được chiếu, đừng nói là nữ sinh, ngay đến các nam sinh cũng thấy phát rồ. Mặc dù bây giờ Lê2 Hàn vẫn chưa có bạn trai nhưng có rất nhiều người yêu thích cô ấy. Nói thế nào thì cô ấy cũng là một trong những hoa khôi củ6a Đại học Đế đô, lại còn rất ưu tú nữa. “Còn một số chuyện, tôi muốn giữ thể diện cho các người, nhưng các người ép t9ôi vào bước đường cùng, tôi cũng không còn cách nào khác!” Lê Hàn đứng dậy, cầm lấy micro: “Vừa hay, có nhiều người ở đây, tôi thông báo luôn một thể.” Cô ấy nói rõ từng chữ: “Từ hôm nay trở đi, tôi chính thức đoạn tuyệt quan hệ với ông Lê Xuân Vinh và bà Tôn Lan. Nếu hai người còn chút liêm sỉ thì mời hai người về trông con trai của hai người. Sau này, đừng hòng đời tôi thêm một đồng nào nữa.” “Đương nhiên, tôi sẽ không cho. Cứ như vậy nhé!” “À, hoan nghênh các người kiện tôi. Rất hoan nghênh! Tôi quen rất nhiều bạn bè ở khoa luật.” Lê Hàn cười nói: “Để xem loại tàn dư phong kiến như các người có thể đánh bại những sinh viên hàng đầu của Đại học Đế đô bọn tôi hay không?” Đại học Đế đô có không ít sinh viên khoa luật sau khi tốt nghiệp đều làm việc tại Công ty Luật Tây Phong, công ty luật hàng đầu ở Đế đô. Sắc mặt ông Lê tái mét. Ngoài việc tức giận thì phần nhiều là xấu hổ. Ông ta không chỉ trọng nam khinh nữ mà còn rất trọng sĩ diện. Những lời ông ta nói được phơi bày trước mặt nhiều sinh viên như vậy chẳng khác nào bị bóc trần bản chất. Ông Lê lúc này nổi trận lôi đình, giống như trước kia xắn tay áo bước đến định tát Lê Hàn. Nhưng ông ta thậm chí chưa xuống nổi sân khấu, hai nam sinh ở hàng ghế đầu đã chạy lên, bè quặt tay ông ta ra sau, áp giải ra ngoài Bà Lê đang ngày người cũng bị mấy nữ sinh viên đuổi ra ngoài
Lê Hàn lau mồ hôi, nhắn tin lại cho Doanh Tử Khâm. [Tử Khâm, cảm ơn. [Không cần khách sáo!] Chuyện xảy ra ở hội trường lớn của Đại học Đế đô và đoạn video kia đều được đăng lên diễn đàn. Lê Hàn quá nổi tiếng, nên các sinh viên lại được dịp ầm ĩ. [Mẹ kiếp, thiên tài của Đại học Đế độ chúng ta mà phải chịu ức hiếp như thế sao?] [Nam sinh Đại học Đế độ chúng ta đâu rồi? Phải ra mặt bảo vệ nữ sinh nào!] [Báo cáo, báo cáo, có tin từ tiền phương. Giáo sư Tiết và mấy vị giáo sư của khoa máy tính mang theo đồ ra ngoài rồi! Mục tiêu chắc hẳn là đôi vợ chồng đáng ghét kia.] [??? Mang theo “đồ” là ý gì?] **** Bố mẹ của Lê Hàn bị Tiết Quốc Hoa và các giáo sư của khoa máy tính đuổi ra khỏi Đại học Đế độ bằng các dụng cụ như chổi, giẻ lau bảng… Đến lúc này, ông bà Lê mới biết được rốt cuộc Lê Hàn có địa vị như nào ở Đại học Đế đô. Ông Lê thấy hối hận vì nhất thời nóng tính. Nhưng ai lại nghĩ đến việc Lê Hàn bị người ta mượn vận? Dù sao chuyện này nói ra cũng không ai tin, huống chi bản thân cũng không cảm nhận được. Ông Lê tình cờ mới mời được Lâu đại sự. Ông ta không biết gì về giới bói toán, nhưng nhìn thấy những người khác rất kính trọng Lâu đại sự, thì biết rằng Lâu đại sự nhất định rất lợi hại. Chẳng lẽ Lê Hàn quen một thầy bói giỏi hơn? Ông ta còn đang suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập. Đó là số điện thoại của công ty. Ông Lê làm việc tại một xí nghiệp nằm trong tốp 500 của nước Hoa, nhưng công việc hàng ngày của ông ta chỉ là trông coi kho hàng với mức lương tối thiểu được đảm bảo là năm nghìn tệ mỗi tháng, cũng không nhiều nhặn gì. Ông Lê rất hài lòng với công việc này. Ông ta không dám thất lễ với lãnh đạo, lập tức nghe máy: “A lô, Giám đốc Lưu, tôi…” Ông Lê chưa kịp nói xong thì đã bị cắt ngang, đầu dây bên kia lạnh lùng nói: “Lê Xuân Vinh, từ giờ trở đi, ông đã bị đuổi khỏi công ty.”
Ông Lê luống cuống: “Giám… Giám đốc Lưu, ông nói gì thế? Ông nói đùa phải không?” “Không đùa!” Giám đốc Lưu tức giận bật cười: “Vừa rồi, tất cả máy tính của công ty bị hack. Chúng tôi đã biết tất cả những chuyện ông làm với con gái của mình rồi. Ông còn muốn ở lại công ty sao?” “Nếu không phải con gái ông là nhân tài của Đại học Đế đô thì ông nghĩ là công ty sẽ thuê ông à?” Lê Hàn quả thực là một nhân tài mà nhiều công ty muốn tuyển dụng. Ông Lê sửng sốt: “Chẳng lẽ không phải là vì Văn Hiên nhà tôi?” Vào năm ngoái, Lê Văn Hiên đã nhặt tờ quảng cáo tuyển dụng về cho ông ta xem. Ông ta cảm thấy cũng được, nên đã đi ứng tuyển, không ngờ là được nhận. Trước đây chuyện tốt như vậy nhất định không đến lượt ông ta. Ông Lê vẫn cho rằng sau khi mượn vận, Lê Văn Hiên đã mang đến may mắn cho nhà họ Lê. Cho nên, ông ta cực kỳ khinh thường Lê Hàn. “Lê Xuân Vinh, ông đang nói đến thằng con vô dụng của ông đấy à? Cậu ta cũng xứng để công ty chúng tôi cho ông một chức vị hay sao?” Giám đốc Lưu lạnh lùng nói: “Nói cho ông biết, nếu không nhờ Lê Hàn thì ngay đến công công ty chúng tôi, ông cũng không vào nối đầu, lập tức đến công ty thu dọn đồ đạc cuốn xéo đi!” Điện thoại cứ thế bị cúp. Ông Lê sửng sốt, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, ngồi sụp xuống đất, sắc mặt tái nhợt. Lê Hàn đã cắt đứt quan hệ với ông ta, Lê Văn Hiên thị sắp chết, ông ta lại vừa bị công ty sa thải. Ông ta đã không còn gì ngoài sự hối hận khôn cùng át đi mọi suy nghĩ trong đầu. *** Lúc năm giờ rưỡi, Doanh Tử Khâm rời phòng thí nghiệm rồi ra khỏi trường học. Các sinh viên của Đại học Đế đô cũng đã quen với sự hiện diện của cô, mặc dù họ vẫn rất hào hứng, nhưng dù sao việc học vẫn là hàng đầu. Doanh Tử Khâm đội chiếc mũ lưỡi trai để che nắng, tay còn lại thì nhắn tin. Sau lưng có âm thanh gọi cô. “Tử Khâm ơi! Tử Khâm đợi đã…!” Doanh Tử Khâm dừng chân, quay đầu lại. Một chàng trai dung mạo tuấn tú đuổi theo cô ra khỏi cổng trường.
“Tử Khâm, tôi là nghiên cứu sinh năm nhất của khoa tự động hóa.” Nam sinh cầm trên tay một phong thư, tươi cười với cô: “Tôi thích em, cái này cho em.” Doanh Tử Khâm còn chưa kịp từ chối thì đã có một giọng nói vang lên. “Xin lỗi! Cô ấy là hoa có chủ rồi.” Bàn tay thon dài đè lấy bức thư, chậm rãi rút ra. Sắc mặt của Doanh Tử Khâm hơi cứng đờ. Cô quay đầu. Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi đen đơn giản và đeo một chiếc khẩu trang đen. Trông anh có vẻ uể oải, hai chân cong cong, dáng vẻ không hề nghiêm túc, quần áo là lượt trông rất phong lưu. Nhưng khí chất của anh rất mạnh mẽ, không thể coi thường. Nam sinh kia đột nhiên mắc kẹt, không biết phải làm sao. Phó Quân Thâm nhíu mày, liếc nhìn bức thư rồi đưa lại cho chàng trai, môi cong lên: “Chăm chỉ học hành, đừng yêu sớm.” Nam sinh: “…” Cậu ta là một chàng trai độc thân đã 23 tuổi rồi. “Bạn gái, đi thôi.” Phó Quân Thâm nắm tay cô gái xoa đầu: “Bạn trai dẫn em đi ăn tối.” Doanh Tử Khâm để mặc anh kéo đi. Hai người lên xe. Doanh Tử Khâm vừa nói vừa thắt dây an toàn: “Trưởng quan, thật không ngờ anh còn có khả năng xuất quỷ nhập thần như thế.” “Đối với em mà thôi.” Phó Quân Thâm nghiêng đầu: “Phải coi kỹ.” Anh bỏ khẩu trang xuống, để lộ dung mạo làm điên đảo chúng sinh. Lúc này Doanh Tử Khâm cũng nhận ra, sắc mặt của anh có hơi nhợt nhạt, nhưng như vậy càng lộ ra vẻ đẹp trai. Cô đưa tay lên, kiểm tra nhiệt độ trên đầu anh, khẽ cau mày: “Anh lại gặp ác mộng?” Sau này Doanh Tử Khâm đã biết, suốt bao nhiêu năm qua, Phó Quân Thâm đều phải nhờ vào thuốc hoặc thôi miên mới có thể ngủ. Bởi vì mỗi khi nhắm mắt lại, anh chỉ nhìn thấy một màu máu đỏ. Tâm trạng của Phó Quân Thâm luôn không ổn định, thường có xu hướng phát điên. Anh tham gia nhiều cuộc đấu sinh tử ở giới cổ võ cũng là để giải phóng cảm xúc bằng không thì thần kinh của anh sẽ suy sụp
Cô không biết làm thế nào mà anh có sống sót đến giờ. Hàng mi của Phó Quân Thâm khẽ run, anh nắm tay cô gái: “Đúng vậy, nhưng ôm em là ổn rồi, có em ở đây, anh chẳng sợ gì cả.” Doanh Tử Khâm ôm lấy anh, nói nhỏ: “Có em đây.” Phó Quân Thâm hôn cô một cái: “Đêm nay ở khách sạn hay về nhà họ Nhiếp?” “Đêm nay em ở lại trường.” Anh quên mất rằng ngày mai cô bạn nhỏ của anh phải đi huấn luyện quân sự. *** Ngày chín tháng mười, huấn luyện quân sự chính thức bắt đầu. Địa điểm huấn luyện chủ yếu là thao trường. Sau buổi lễ được tổ chức vào buổi sáng, các học viện bắt đầu xếp hàng. Kỷ Ly nhìn xung quanh, hơi thất vọng: “Haizz, Doanh thần, huấn luyện viên của chúng ta không đẹp trai như những người khác.” Doanh Tử Khâm ngáp: “Những người khác cũng rất bình thường.” Chủ yếu là cô đã nhìn quen con người đẹp trai thật sự rồi. Kỷ Ly gật đầu, thể hiện sự đồng tình: “Đúng là không thể so sánh với em rể được.” Một tiếng còi rất chói tai vang lên. Các sinh viên lập tức đứng nghiêm. “Tôi là Ngụy Tử Húc, thành viên dự bị của đội Nhất Tự, cũng là huấn luyện viên phụ trách các em trong khóa huấn luyện 14 ngày này. Trong quá trình huấn luyện quân sự, tôi không hy vọng nhìn thấy bất cứ ai vi phạm mệnh lệnh.” Ánh mắt của Ngụy Tử Húc lướt qua tất cả các sinh viên: “Bây giờ bắt đầu điểm danh.” Anh ta lại nhìn lướt qua danh sách, trực tiếp chọn một cái tên, và nói: “Doanh Tử Khâm.”
Kỳ Ly thắc mắc:“Doanh thần,tên của em khôngởđầu cũng chẳngởcuối mà?” Đây là kiểu điểm danh gì đây? Doanh Tử Khâm nhướng mắt,lạnh giọng nói:“Có.” “Được.”Ngụy Tử Húc gật đầu một cái:“Em đi ra,đứngởchỗ này.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]