Anh ta mới ngoài hai mươi tuổi, khí phách anh hùng bùng phát. Hốc mắt trũng sâu, làn da trắng nhợt dưới ánh sáng m1ặt trời hiện vẻ uể oải. “Cậu sao? Chỉ là một thằng nhóc mà thôi” Gia chủ nhà Cohen vẫn nói với giọng khinh miệt n0hư cũ, nhưng ông ta đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chăm chú lên bầu trời. Trên vỏ của mười mấy chiếc máy bay nà1y đều có đánh số và logo riêng. Điều khiến gia chủ nhà Cohen chú ý không phải là logo mà là những con số kia. Tuy rằng gia tộc Cohen không phải là một gia tộc lớn ở châu âu nhưng do bọn họ thường xuyên buôn lậu và giao dịch ph6i pháp nên gia chủ nhà Cohen luôn rất quan tâm đến những chuyện liên quan đến IBI. Loại máy bay đánh số này chỉ I9BI mới có! Các gia tộc lớn nhỏ ở châu âu sợ là cái gì? Chính là IBI. Trán của gia chủ nhà Cohen toát mồ hôi lạnh, nhất thời ông ta không thể đứng vững. Gia tộc Cohen luôn rất cẩn thận, chưa từng để lộ nhược điểm nào. Tại sao chỉ vì một giải đua xe mà lại kéo cả IBI đến? Chuyện quái quỷ gì vậy? Chuyện này xảy ra quá trùng hợp, gia chủ nhà Cohen cũng không cho nghĩ rằng do ông ta mua vũ khí mới từ thế giới ngầm nên khiến IBI để mắt đến mình. Huống chi, châu âu vốn dĩ cho phép sự tồn tại của thế giới ngầm. Đương nhiên, gia chủ nhà Cohen không dám động thủ với Tu Vũ ở nước Hoa, thế nhưng chỉ cần xuất cảnh thì ông ta có thể. “Wow, tòa lâu đài này đúng là cao cấp thật đó” Anthony khoanh tay: “Thiết kế đẹp đấy, ông bạn” “Hay là tôi mời ông đến nhà giam quốc tế để làm người thiết kế nhé? Ông có thích không?” Giọng điệu này quá gợi đòn, gia chủ nhà Cohen cố gắng nhớ lại những tin đồn về IBI, vẻ mặt của ông ta thay đổi. Chỉ có một người phù hợp với ngoại hình, độ tuổi và tính cách này thôi. Hai chân của ông ta run lên, cổ họng khô khốc: “Ngài… ngài Anthony?” IBI còn phải hẳn một cán bộ cấp cao đến bang Heba của bọn họ sao? Lại còn là chỉ huy hạm đội trên không? Gia chủ nhà Cohen xứng đáng để cho IBI điều động nhiều người như vậy sao? Hai chân của gia chủ nhà Cohen mềm nhũn, quỳ “bịch” xuống đất: “Ngài Anthony, rốt… rốt cuộc chúng tôi đã phạm phải chuyện gì?” Nếu cán bộ cấp cao của IBI đích thân đến thì chắc chắn không phải chỉ là vì một giải đua xe. Nhưng gia chủ nhà Cohen đã vắt óc suy nghĩ mà vẫn không thể tìm ra được rốt cuộc ông ta đã bỏ lỡ điều gì. “Tôi không quan tâm tội gì” Anthony hừ một tiếng: “Tôi chỉ phụ trách bắt hết những kẻ phạm pháp ở đây thôi. Đừng có nói nhảm nữa, ông tự mình qua đây hay để tôi phải qua đó?” Hai chân của gia chủ nhà Cohen đã mềm nhũn, thậm chí không có đủ sức để đứng dậy. Ông ta chẳng còn sự hống hách lúc trước nữa, mặt mũi tái xanh, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Anthony bước lên, nắm lấy cổ áo của gia chủ nhà Cohen, nhấc bổng ông ta lên: “Có thế này mà ông cũng ngang ngược được sao? Ông có đẹp trai bằng tôi không?” Đôi môi của gia chủ nhà Cohen run rẩy, không thể thốt ra lời nào. “Vô dụng” Anthony lôi ông ta đi: “Đi thôi” Một giọng nói vang lên từ phía sau. “Đợi một chút” Anthony quay đầu, ngẩn người một lúc mới lên tiếng: “Chị. Doanh Tử Khâm nhìn anh ta một cái.
Anthony lập tức nuốt hết những lời phía sau lại. “Tôi tặng ông ta một viên kẹo” Gia chủ nhà Cohen còn không có kịp phản ứng, Anthony đã cậy mồm ông ta ra nhét viên “kẹo” kia vào, bắt ông ta nuốt xuống. Viên “kẹo” tan chảy trong miệng của ông ta, thực sự ngọt ngào. Nhưng gia chủ nhà Cohen chỉ cảm thấy nội tạng xoắn vào nhau, giống như có vận con côn trùng đang cắn, đau đến không thở nổi. “Ngoan ngoãn một chút” Vào ngay lúc này, Anthony đá ông ta một cái: “Nếu ông để tôi… mất mặt ở đây, tôi sẽ ném ông vào đàn cá mập” Gia chủ nhà Cohen đổ mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Sau đó, ông ta lại nhớ đến một tin đồn khác. Có tin đồn rằng các cán bộ cấp cao của IBT thực sự là một lũ quái vật bạo lực. *** Tốc độ làm việc của IBI luôn rất nhanh chóng. Sau khi Anthony bắt hết gia chủ nhà Cohen và những người bất hợp pháp khác trong gia tộc Cohen về, Tổ Thanh tra và Phòng An ninh cũng nhanh chóng nắm bắt được tất cả các tiền án. Căn cứ vào mức độ nghiêm trọng, hình phạt cũng không giống nhau. Bên phía bang Heba cũng có những thanh tra và điều tra viên kết thúc công việc. “Ha ha ha, tên ngốc Lịcinius này!” Anthony lập tức xông vào phòng Cục trưởng, vỗ bàn một cái, cười to ba tiếng: “Thật không ngờ đó? Lần trước là anh làm nhiệm vụ, còn lần này là tôi làm nhiệm vụ. Vẫn là làm cùng với chị dâu!” “Tuy tôi chưa nhìn thấy mặt của chị dâu nhưng cũng thấy được dáng người của chị ấy rồi! Rất đẹp!” Anthony tặc lưỡi một cái: “Haizz, anh nói xem, chị dâu có dáng đẹp, có nhan sắc, có vũ lực, đúng là thần tiên mà! Sao lại yêu tên hòa thượng khổ hạnh như sếp nhà chúng ta?” Anh ta cũng đẹp trai, lại còn đáng yêu hơn cả ông sếp thổi của bọn họ nữa. Nghe được câu này, Licinius rời mắt khỏi màn hình máy tính, lườm Anthony một cái rồi chậm rãi gõ bàn phím. Anthony đang thở dài một hơi thì điện thoại đổ chuông. Đây là thiết bị liên lạc mà anh ta dùng để liên lạc với Phó Quân Thâm. “Alo, sếp, anh tìm tôi sao?” Đôi mắt xanh của Anthony sáng lên và anh ta lập tức đứng thẳng người lên: “Đã xong chuyện rồi, vũ khí nguy hiểm bị tịch thu, đất đai quy về sở hữu của những cư dân khác, tất cả mọi người đều an toàn. Xin chờ chỉ thị” “Daia sắp trở về từ đặc khu số VII” Đầu dây bên kia, Phó Quân Thâm nói với giọng điệu trầm và lười biếng, nhếch miệng cười nhẹ: “Cậu đi thay anh ta đi, trước khi trở về phải huấn luyện được một đội tinh nhuệ đấy nhé! Đừng để cấp trên là tôi đây phải thất vọng” Anthony đang chờ được khen thưởng lập tức tan nát cõi lòng: “???” Tại sao anh ta vừa lập được công mà lại bị đày ải? Tuy rằng Đặc khu số VII đúng là căn cứ huấn luyện của IBI, nhưng tại sao anh ta lại phải đến đó vào lúc trời đông lạnh giá thế này? Hơn nữa, còn phải đào tạo ra một đội ngũ tinh nhuệ nữa? Bảo anh ta đi chỉ huy chiến hạm thì được, còn chuyện huấn luyện này không phải là chuyện của Phó Cục trưởng Daia hay sao? “Ừm” Phó Quân Thâm nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng rất qua loa: “Ngoan, giấy thông hành đã sắp xếp cho cậu xong rồi, lập tức lên đường!” Anthony đã bị cúp máy. Anh ta im lặng trong vài giây rồi đột nhiên nhìn Licinius. Licinius lập tức giơ tay lên, rất vô tội: “Không liên quan tới tôi, tôi không làm gì cả! Vừa rồi tôi đang xem hồ sơ của người mới, chuẩn bị phỏng vấn” “Tôi nhổ vào, tin anh có mà là con lợn!” Anthony lại bị phẫn nói: “Chờ ngày nào đó tôi sẽ đánh chết anh, sau đó ngồi vào cái ghế này” Anh ta chưa từng gặp một người nào không biết xấu hổ như vậy. *** Tin tức về việc gia tộc Cohen bất ngờ bị IB xử lý lập tức lan truyền khắp các gia tộc và thế lực lớn ở châu âu. Có điều, không ai quan tâm đến chuyện này, dù sao chuyện như vậy trước đây cũng không phải chưa từng có. Ai báo gia tộc Cohen xui xẻo như vậy, vừa hay đụng đến IBI? Dù là bốn gia tộc tài phiệt ở châu âu cũng phải tôn trọng IBỊ. Bất kể nói thế nào, IBI là tổ chức quốc tế duy nhất duy trì an ninh của thế giới. Bọn họ không quan tâm
khu vực, chủng tộc, chỉ quan tâm đến việc cứu người. Vấn đề nhỏ này nhanh chóng bị người dân ở châu âu bỏ qua, nhiều người đam mê đua xe thể thao đã tập trung sự chú ý của họ vào giải đấu F1 do gia tộc Manson tổ chức. Sau khi được Doanh Tử Khâm điều dưỡng, Tu Vũ bình phục rất nhanh chóng, cũng biết được chuyện IBI thẳng tay tận diệt gia tộc Cohen. Dù là Tu Vũ, cũng thấy sốc: “Bố… bố Doanh, không phải là cậu có quan hệ gì với sếp lớn của IBI đấy chứ?” Cô ấy còn nhớ năm ngoái, IBI cũng đích thân đăng ký tài khoản Weibo VÌ vụ trộm báu vật trấn tiệm của Phỉ Thúy Trai nhà họ Chung. Hai chuyện này để riêng lẻ thì rất bình thường, chỉ là hành vi chống tội phạm quốc tế của IBI, nhưng khi đặt cạnh nhau thì lại có ý nghĩa sâu sắc. Doanh Tử Khâm im lặng một chút: “Không có gì? Hôn cũng hôn rồi. Tu Vũ: “???” Cô ấy xoa xoa cầm: “Tôi đi chuẩn bị cho cuộc đua, bổ Doanh, lát nữa cậu có đến cổ vũ tôi không?” Doanh Tử Khâm vỗ vai cô, cười khẽ: “Đương nhiên.” Hai chữ này khiến Tu Vũ cảm thấy như nhận được trợ giúp từ một vị thần. Cô ấy ôm mũ bảo hiểm, vào phòng thay đồ để thay quần áo đua. Doanh Tử Khâm liếc nhìn ra bên ngoài, ánh mắt dừng một chút. Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, là Tả Lê gọi. Doanh Tử Khâm dứt khoát cúp máy, sau đó gọi lại bằng WeChat. “Trò Doanh” Tả Lê nghe máy, rất phiền muộn: “Tại sao em lại cúp điện thoại của tôi?” “Em đang ở châu âu, phải chuyển vùng quốc tế” Tả Lê: “..” Phú bà của làng giải trí như cô cũng quan tâm đến chút tiền chuyển vùng này sao? Không như anh ta, mới mua cho vợ mấy hộp mặt nạ làm trắng là đã hết cả quỹ đen rồi. “Tôi chỉ muốn nói với em là Đại học Đế Đô đã bắt đầu vào học.” Tả Lê thở dài một hơi: “Còn một số chuyện nữa, đợi khi em về, tôi sẽ nói, không vội” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Vâng” “Vậy cứ thế nhé” Tả Lê rất vui vẻ: “Chờ em trở lại” Doanh Tử Khâm cúp máy, cô đứng dậy, đi đến hàng ghế khán giả. *** Ở khu vực nghỉ ngơi của các tay đua. Gần vị trí cửa sổ có một nhóm người châu Á. Tổng cộng có bốn mươi tám đội lọt vào vòng chung kết, nước Hoa có bảy đội, nhưng năm trong số đó là dự bị. Ngoài đội đua xe nhà họ Tu, nước Hoa còn một đội xe khác được lọt vào danh sách chính thức. Đội trưởng của đội này cũng giống Tu Vũ, là một cô gái rất trẻ, chỉ khoảng hai mươi tuổi. “Cô à, cô yên tâm” Cô gái nói rất nhỏ nhẹ: “Cháu chỉ tham gia giải đua xe một lần cuối này thôi. Về sau, cháu nhất định chuyên tâm học y” Tay cô ta là để học y, đua xe cũng chỉ là chơi cho vui chứ không hề nghiêm túc. Cha mẹ cô ta đã qua đời vào năm cô ta thi đại học, chính người cô Nhan Nhược Tuyết này luôn giúp đỡ cô ta. Cho nên, cô ta rất nghe lời Nhan Nhược Tuyết. “An Hòa, cháu biết điều này là được rồi.” Lúc này, giọng điệu của Nhan Nhược Tuyết mới dịu xuống: “Học y vẫn tốt hơn là đua xe rất nhiều, cháu phải bảo vệ đôi tay cẩn thận đấy. Đợi cháu thi đấu về, cô dần cháu đi gặp cô chủ Thanh Gia Cô ta rất yêu thích cô cháu gái Nhan An Hòa này, rất biết phấn đấu và có thiên phủ cao về y học. Nói đến đây, giọng điệu của Nhan Nhược Tuyết cũng có phần hưng phấn hơn: “An Hòa, cháu có biết ai là người dạy y thuật cho cô Thanh Gia hay không?” Nhan An Hòa cũng rất tò mò: “Ai thế ạ?” Cô ta đã nghe Nhan Nhược Tuyết nhắc đến tên của Lâm Thanh Gia nhiều lần nữa rồi. Cô ta là đệ nhất thiên tài tu luyện song song cổ y và cổ võ.
“Sự môn của cô ấy là do người đứng đầu giới cổ y thành lập, y thuật của cô ta cũng là chính thống nhất trong giới cổ võ” Nhan Nhược Tuyết nói: “Cô Thanh Gia rất hiền lành, lấy chuyện giúp người làm niềm vui. Khó khăn lắm cô mới giành được cho cháu một suất, nếu đổi lại là người khác thì họ sẽ không để ý đến người bình thường như chúng ta” “Cháu nhất định phải nắm chắc cơ hội này, phấn đấu để được vào sự môn của cô ấy” Chỉ cần trở thành cổ y giả, cho dù là chỉ biết một chút cổ y thuật, cũng sẽ có được chỗ đứng trong giới y học, Nhan An Hòa không cần phải lo lắng đến tiền đồ của mình nữa. Nhan An Hòa cười gật đầu: “Cháu biết rồi, cám ơn cô.” “Đúng rồi, cô còn nghe nói, nước Hoa chúng ta vẫn còn một tay đua tài năng khác cũng tham gia giải đấu này à?” Nhan Nhược Tuyết tiện thể hỏi chứ không quan tâm đến những chuyện này. “Vâng.” Nhan An Hòa liếc nhìn Tu Vũ ở đối diện, giọng điệu nhẹ đi một chút: “Cô ấy thực sự lợi hại, cháu đã xem giải đấu cô ấy tham dự năm năm trước. Thế nhưng, cô ấy đã không tham gia đua năm năm rồi, dù có tài năng đến đâu cũng mai một thôi” Nhan Nhược Tuyết nói thêm mấy câu rồi mới cúp điện thoại. Nhan An Hòa đang ung dung ngồi nghịch điện thoại di động thì thấy một tay đua vội vã từ ngoài cửa bước vào, tới trước mặt của Tu Vũ. Trong hội trường cũng có nhiều ánh mắt đổ dồn về phía đó. Vẻ mặt của Tu Vũ thay đổi: “Dẫn tôi đi xem” Cô ấy đứng dậy, lập tức theo tay đua đến bãi đậu xe phía sau. Ảnh mắt của Nhan An Hòa khẽ động, cô ta cũng đứng dậy, đi ra ngoài, Các tay đua trong đội xe nhìn cô ta: “Đội trưởng Nhan?” Nhan An Hòa nhẹ nhàng nói: “Mọi người đợi một chút. Tôi đi xem thử” Bãi đậu xe cách khu vực nhà chờ không xa, rất nhanh đã đến nơi. Ánh mắt Tu Vũ trở nên lạnh lùng. Đội đua của nhà họ Tu có tổng cộng bảy chiếc xe đua, nhưng bây giờ toàn bộ lốp xe và động cơ đã bị hỏng. Nhất định là có người cố ý phá hoại, hơn nữa chắc chắn không thể nào không liên quan gì đến gia tộc Manson, dù sao nơi này cũng có người đặc biệt giám sát. Xe của các tay đua đều được đặt chế tạo riêng, dù là lốp hay động cơ thì các loại xe thông thường đều không thể so sánh được. Giải đấu sắp diễn ra mà xe lại bị hỏng thì căn bản không thể nào tham dự được. “Xe hỏng à?” Nhan An Hòa đi theo sau cũng tự nhiên chú ý đến: “Cô Tu, chi bằng cô sang làm hoa tiêu cho tôi đi?” Tu Vũ quay đầu, cười lạnh: “Ban ngày trời xanh thế này, cô nằm mơ à?” Cô ấy không quen Nhan An Hòa, nhưng cô ấy đã đọc hồ sơ của tuyển thủ trước cuộc thi. Khi cô ấy mười lăm tuổi, do vấn đề sức khỏe nên đã làm hoa tiêu.
Lần này,cô ấy tham gia với vai trò tuyển thủ. Cô ấy có thể làm hoa tiêu cho đội khác,nhưng nếu cô ấy làm thế thì chẳng phải nhà họ Tu lần này đã phí công tham gia rồi sao. “Cô không muốn sao?”Giọng điệu của Nhan An Hòa có chút giễu cợt:“Một tay đua lọt vào vòng chung kết,nhưng ai mà không biết là cô đã nghỉ đua năm năm rồi?Bây giờ ngay đến cả xe cũng không còn mà cô vẫn muốn làm nước Hoa mất mặt sao?Cô cũng chỉ có thể làm hoa tiêu thôi.” “Cô Tu,tôi cho có thể cho cô cơ hội lên sân đua đã không dễ dàng gì rồi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]