Ông ta cũng đã tính toán kỹ thời gian mới từ bên dưới chạy lên phòng ở tầng trên, cố ý đợi đến lúc này, ngủ cũng không dám ngủ. 1 Sự chú ý của Kỳ gia chủ vẫn còn đặt vào buổi đấu giá, nghe thấy câu này cũng chỉ phẩy phẩy tay, không mấy tập trung: “Đi đi.” <0br> Được sự cho phép, Kỷ Nhất Nguyên lúc này mới đứng dậy, đi ra trước cửa. Ông ta mở cửa, còn chưa kịp trưng ra vẻ mặt 1kích động thì đã bị ba thân hình nặng trịch đập thẳng vào mặt. Cơ thể của Kỷ Nhất Nguyên nào được như cổ võ giá, lúc nào cũ2ng phù trũng, cho nên ông ta ngay lập tức bị đè bẹp dí trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đến khi nhìn thấy Kỷ Thi6ên Hạo và hai tên đội trưởng đội thị vệ toàn thân đẫm máu, ánh mắt Kỷ gia chủ lạnh đi, tức giận dị thường: “Kẻ nào dám hỗn xược ở n9hà họ Ky?” Cô gái vén rèm cửa bước vào, bên hông còn đeo một thanh hội kiếm, không khác gì hiệp khách thời cổ đại. Ánh mắt cô ấy lạnh lẽo: “Nhà họ Kỷ, gan lớn thật đấy” Lúc Kỷ gia chủ, chủ mẫu cùng mấy tên hộ vệ nhìn thấy cô ấy, cả đám lập tức biến sắc. Nguyệt Phất Y! “Tiểu thư Phất Y!” Kỷ gia chủ đứng bật dậy, cơ thể còn hơi run lên, thái độ thay đổi ngay tức khắc: “Tiểu thư Phật Y, cô làm vậy là có ý gì? Bọn, bọn nó có chỗ nào đắc tội với cô? Tôi đền tội cho cô.” Kỷ Thiên Hạo không phải là con trai của Kỷ gia chủ mà là cháu của ông ta. Đến cá đám háo sắc nhà họ Lâm mà Nguyệt Phất Y cũng dám xử lý, huống hồ là nhà họ Ký? Sao lại trùng hợp thể cơ chứ? Kỷ gia chủ đổ mồ hôi hột: “Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, tiểu thư Phật Y, Thiên Hạo chẳng qua chỉ nói mồm thế thôi, người nó đến tìm chính là người nhà họ Kỷ chúng tôi, tuyệt đối không có chuyện bắt cóc gì ở đây cả.” “Vãn bối dám hỗn xược thế này là vì trưởng bối không dạy dỗ cho tốt” Nguyệt Phất Y một tay nhấc bổng Kỷ gia chủ lên cao: “Tôi xử lý một gia chủ như ông, lão tổ tông và các trưởng lão nhà các người cũng sẽ không so đo với tôi đâu.” Cho dù là nhà họ Lâm thì cũng có thể đổi gia chủ bất cứ lúc này, chỉ cần có người phù hợp. Thực lực chân chính của một gia tộc là các tổ tông lui về ở ẩn phía sau. Tuổi thọ của cổ võ giá trung bình ba trăm năm, tu vi của mỗi người bọn họ đều từ trăm năm trở lên. Chỉ cần không phải là chuyện lớn liên quan đến sự tồn vong của gia tộc thì các lão tổ tông đều sẽ không ra mặt. Tuy nhà họ Kỷ chỉ là một gia tộc tầm trung nhưng mạnh hơn nhiều so với nhà họ Dư thu phục trước đó, thực lực của lão tổ tông lại càng mạnh. Nguyệt Phất Y là đệ nhất cao thủ trong lớp trẻ, nhưng đặt trong cá giới cổ võ thì còn xa mới đủ. Thời gian không thể đại diện cho tất cả, nhưng quả thật cũng là một đòn chí mạng. Kỷ gia chủ còn chưa kịp mở miệng đã bị Nguyệt Phất Y ném xuống từ tầng hai. Đột nhiên có vật rơi từ trên cao xuống khiến quan khách ở tầng một đều đờ cả người, nhà đấu giá cũng kinh ngạc đến đờ đẫn. Doanh Tử Khâm và Lăng Miện Hệ vừa quay về thì nhìn thấy ngay cảnh tượng này. Lăng Miên Hề: “Uầy” Doanh Tử Khâm cúi đầu, nhìn Kỷ gia chủ nằm vật trên sân khấu đấu giá, tứ chi co quắp lại với nhau, vẻ mặt đau đớn. Cô nhướng mày: “Phân Cân Thác Cốt thủ?” Phân Cân Thác Cốt thủ là một môn võ có từ thời cổ đại, bây giờ trong Cầm Nã thuật cũng có. Đây là chiêu số cơ bản nhất trong cổ võ, chỉ có điều dùng nội kình để thi triển, thương thể sẽ càng nặng hơn. Kỷ gia chủ đã ngoài năm mươi tuổi, tuy so với cổ võ giả vẫn được xem là còn trẻ nhưng Nguyệt Phất Y ra tay nặng như thế, Kỷ gia chủ cũng coi như đã bị phế rồi. Lăng Miên Hề cũng chẳng quan tâm đến sống chết của Kỳ gia chủ, cô ấy có chút tò mò, quay đầu sang: “Doanh Doanh, sao em lại dịch dung thể? Còn cải trang thành con trai nữa?” Doanh Tử Khâm lãnh đạm: “Phiền” Cô không sợ phiền đến mình mà sợ phiền đến người bên cạnh. Thay đổi dung mạo cũng tiện ra tay trong giới cổ võ
Lăng Miên Hề tỏ vẻ nghiêm túc: “Đúng là phiên thật” Một nguyên nhân nữa khiến cô ấy không tham gia sinh tử đấu là bởi vì nhà họ Lăng ở trong giới cổ võ không mạnh bằng ba nhà Lâm, Tạ, Nguyệt. Nếu như thật sự phải đối chọi với ba nhà này thì nhà họ Lăng không bảo vệ nổi cô ấy, cho nên cô ấy phải thu bớt mình lại, không thể đem đến phiền phức cho nhà họ Lăng. Ví dụ như mấy nhân vật thể hệ tổ tông của nhà họ Tạ có thể thẳng tay giết chết thiên tài của một vài gia tộc. Cho dù có giết, những gia tộc kia vì thực lực không bằng nhà họ Tạ, không có cách nào đi so đo. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, bởi vì giới cổ võ vốn đã là nơi cá lớn nuốt cá bé. Toàn bộ hội trường buổi đấu giá im phăng phắc. “Làm phiền các vị rồi” Nguyệt Phất Y điểm chân, cũng nhảy từ tầng hai xuống: “Chư vị tiếp tục đi.” Dứt lời, cô ấy ôm kiểm rời khỏi hội trường đấu giá. Mãi năm phút sau, các quan khách mới hoàn hồn, ai nấy đều có phần kích động. “Tiểu thư Phật Y?” “Tiểu thư Phật Y, nữ thần của tôi.” “Nữ thần của cậu không phải là tiểu thư Thanh Gia ư? Đổi rồi à?” “Không không không, tiểu thư Thanh Gia vẫn là lợi hại nhất” Động tĩnh lớn như vậy, các gia tộc ở tầng trên đương nhiên cũng đều nghe thấy. “Nguyệt Phất Y cũng đến tham dự buổi đấu giá ư?” Tam trưởng lão ngẩn người, vẻ mặt dè chừng. Địa vị của Nguyệt Phất Y ở nhà họ Nguyệt cũng chính là địa vị của Lâm Thanh Gia trong nhà họ Lâm. Hơn nữa thiên phú của cô ấy quá cao, có rất nhiều người muốn giết cô ấy. Lâm Thanh Gia ở bên cạnh đã cầm được viên Sinh Cốt đan, đang nghiên cứu. Dễ thấy viên Sinh Cốt đan này là một loại thuốc đã có niên đại năm trăm năm, cứng như đá, muốn phân tích hết toàn bộ thành phần không phải chuyện đơn giản. Lâm Thanh Gia xoay vần Sinh Cốt đan trong tay, chẳng bao lâu sau, ánh mắt lại trở nên lơ đãng. Tam trưởng lão để ý thấy, lông mày nhíu lại, rất lo lắng: “Thanh Gia, hôm nay có phải cháu có chuyện gì không? Sao cứ thất thần mãi thế?” “À, không có” Ánh mắt của Lâm Thanh Gia trấn tĩnh lại, cô ta khẽ mỉm cười: “Xin lỗi, gần đây hơi lao lực quá, mong tam trưởng lão lượng thứ cho” “Nếu mệt thì nghỉ ngơi nhiều vào” Tam trưởng lão gật đầu, rất yên lòng: “Mấy hôm nay cháu đều chạy qua chạy lại giới cổ y dạy bọn họ luyện thuốc, đúng là tiêu hao không ít sức lực.” Lâm Thanh Gia được người của mọi tầng lớp lứa tuổi yêu mến là bởi vì cô ta rất lương thiện, không cành cao. Là một người hành y nhưng trước nay cô ta không yêu cầu gì cả. Chỉ cần đến tìm cô ta chữa bệnh, cô ta có thời gian thì sẽ ra tay cứu chữa. Cũng bởi vì Lâm Thanh Gia từng cứu sống không ít người cho nên đã giúp nhà họ Lâm chiêu mộ được không ít môn khách tài giỏi, nhờ thế mà tạm thời vượt qua nhà họ Tạ và nhà họ Nguyệt. Phần sau của buổi đấu giá đúng là không có đồ cô ta cần nữa, Lâm Thanh Gia đứng dậy, ôm quyền nói: “Vậy cháu đi trước đây.” Tam trưởng lão gật đầu: “Tình trạng cháu không tốt, bảo hộ vệ đưa cháu về.” Lâm Thanh Gia gật đầu, cất kỹ Sinh Cốt đan, đi ra khỏi gian phòng. Đi được mấy bước, ánh mắt cô ta chững lại, dừng lại mấy giây. Hộ vệ thắc mắc: “Tiểu thư Thanh Gia?” “Tôi nhìn nhầm” Lâm Thanh Gia thu hồi ánh mắt: “Đi thôi.” *** Trong gian phòng Chúc Ảnh Dao Hồng. Phó Quân Thâm đón Doanh Tử Khâm qua. “Trong giới cổ võ hơi lạnh” Anh cầm một chiếc áo khoác lên: “Đừng để bị cảm” Doanh Tử Khâm để mặc anh đắp áo khoác lên người mình, lười nhác nói: “Chính anh có tin được câu mình vừa nói không?” Nếu cổ võ giả còn bị ảnh hưởng bởi chút nhiệt độ này thì khỏi cần tu luyện được rồi. “Thói quen” Phó Quân Thâm xoa đầu cô, khóe miệng cong lên: “Bất kể em có lợi hại thể nào, anh vẫn chiều chuộng em, có phải không, bạn nhỏ?” Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ, đột nhiên hỏi: “Tu vi của anh bao nhiêu?”
“Hửm?” Phó Quân Thâm ngước mắt lên: “Lâu lắm rồi không đo, nhưng trăm năm là chắc chắn.” Doanh Tử Khâm tựa vào lưng ghế, không nói gì. Tu vi của cô hiện giờ đúng là quá thấp, không so được với cô ngày trước. Có điều trong vòng một năm rưỡi có thể khôi phục được đến trình độ này đã là rất nhanh. Phó Quân Thâm quay đầu sang, nhướng mày lên: “Yểu Yểu, em nhìn anh như vậy là sao? Anh chọc giận em rồi?” “Em thù người giàu” Được! Vân Sơn cố gắng bịt miệng lại, nhỏ giọng hỏi Vân Vụ: “Em ba, dạy anh với, sao em nín cười được vậy?” Bụng của anh ta đang quặn thắt lại đây. Vân Vụ mặt liệt quay sang nói với anh ta: “Anh hai, anh có thể bảo cô Doanh cắt giúp dây thần kinh trên mặt, là sẽ không có cảm giác gì nữa” Vân Sơn: “..” Thế cũng tàn nhẫn quá rồi, thôi xem như anh ta chưa hỏi. Phó Quân Thâm chỉ cười: “Còn xem nữa không?” Doanh Tử Khâm lắc đầu: “Không xem nữa, chẳng còn gì thú vị” “Ừm, vậy đi thôi” Phó Quân Thâm thay một bộ đồ khác, đi ra khỏi gian phòng, gỡ mặt nạ xuống, lại quay về dáng vẻ là một cậu ấm phong lưu, ăn chơi trác táng. Toàn thân không có gì xao động, nhìn có vẻ tầm thường vô hại. Hai người xuống lầu. Vân Sơn và Vân Vụ rất thức thời, không hề đi theo.
Dưới tầng một, lúc này chợt truyền đến tiếng xôn xao. Có người kinh ngạc hộ lên một tiếng: “Tiểu thưr Thanh Gia!” Doanh Tử Khâm ngầng đầu lên, mắt phượng hơi nheo lại, nhìn qua. Hai mắt chạm nhau với Lâm Thanh Gia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]