Trong mắt An Nhu Cần hiện ra nét ưu sầu, thở dài thật khẽ. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, nếu Ôn Phong Miên cứ yên ổn ở lạ1i huyện Thanh Thủy thì chắc chắn bà ta sẽ không làm gì. Thậm chí cho dù Ôn Phong Miên đến Đế Đô cũng chẳng liên quan gì đ0ến bà ta cả. Nhưng đáng trách ở chỗ Ôn Phong Miên lại cứ nhất quyết đến giới cổ võ, còn để bà ta nhìn thấy. Lâm C1ẩm Vân tất nhiên biết bà ta đã từng kết hôn, chỉ không rõ người này chính là Ôn Phong Miên. Tuy người trong giới cổ võ đều biết L2âm Thanh Gia không phải người nhà họ Lâm nhưng bởi vì mấy năm nay thực lực của Lâm Thanh Gia tăng lên nhanh chóng, vượt qua con c6háu đích tôn cùng thế hệ của nhà họ Lâm, từ lâu đã không còn ai dèm pha chuyện huyết thống của cô ta nữa. Cũng có rất nhi9ều người ghen ghét với Lâm Thanh Gia, trong đó không thiếu người của ba nhà Lâm, Tạ, Nguyệt. An Nhu Cẩn có thể tưởng tượng ra, nếu bọn họ biết bố của Lâm Thanh Gia chỉ là một người bình thường thì sẽ nhìn cô ta bằng ánh mắt thế nào. An Nhu Cẩn tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra. Bố của Lâm Thanh Gia chỉ có thể là Lâm Cẩm Vân. Cho nên bà ta mới dò la thái độ của Lâm Thanh Gia trước khi buổi đấu giá bắt đầu. Giống hệt như bà ta đã nghĩ. Tất nhiên Lâm Thanh Gia cũng nghiêng về Lâm Cẩm Vân hơn. Gia chủ của nhà họ Lâm trong giới cổ võ và một nhà nghiên cứu hiện đại bệnh tật đầy mình, đứa ngốc cũng biết nên lựa chọn thế nào. An Nhu Cần bằng giọng mấy tiếng: “Phải rồi, tôi quên nói với Thanh Gia, cậu đi nói với con bé một tiếng, bảo là tối về trước, nếu nó có chuyện gì, có thể đến thẳng phòng tôi để hỏi” Là một người mẹ, bà ta hiểu rất rõ, sự xuất hiện của Ôn Phong Miên cũng đem đến đả kích không nhỏ cho Lâm Thanh Gia. Một tên hộ vệ chắp tay hành lễ xong lại chạy lên tầng thông báo cho Lâm Thanh Gia. *** Mười hai rưỡi đêm. Đế Đô, nhà họ Kỷ, khu biệt viện. Trên trà kỷ trong phòng khách bày đủ các loại đồ nướng, gà rán và bia. Lăng Miên Hề xoa xoa bụng, rất thỏa mãn: “Vẫn là bên ngoài tốt hơn, trong giới cổ vũ chẳng ăn được thứ gì ra hồn” Doanh Tử Khâm không hề uống bia vì tửu lượng của cô không tốt. Cô uống nước ép cũng quen rồi, vừa uống vừa xem phim chiếu trên tivi. “Ấy, phải rồi, Phất Y” Lăng Miên Hề đột nhiên nói: “Cậu đến tuổi cập kế lâu rồi, có phải nhà họ Nguyệt đã tổ chức cho cậu một bữa tiệc kén chồng không?” Doanh Tử Khâm hơi khựng lại, mày nhướng lên: “Kén chồng?” “Giới cổ võ là thế đấy, vẫn còn giữ những tập tục từ thời cổ đại” Lăng Miện Hề giải thích: “Nhưng mà bất luận nam nữ, chỉ quan tâm đến thực lực, ai thực lực mạnh thì có quyền lựa chọn đối tượng.” Con gái đến tuổi, con trai trưởng thành là có thể cưới gả. Hiếm khi Nguyệt Phất Y nghiêm túc như vậy, nhưng sự nghiêm túc này đều tập trung hết vào việc ăn kem dâu: “Kén chồng gì chứ, bọn họ có ngon bằng kem dâu không?” Doanh Tử Khâm rất tán thành: “Không đâu.” Kem dâu sẽ không chọc cô ấy. Ba người ăn hết đồ nướng. Doanh Tử Khâm dựa vào ghế sô pha, tán gẫu với Tu Vũ về cuộc thi tháng sau. Nguyệt Phất Y không bỏ qua bất kỳ thời gian nào để tu luyện, lại bắt đầu khoanh chân ngồi thiền. Một tiếng sau, cô ấy mở mắt ra, quay đầu sang nhìn Lăng Miện Hề: “Cậu nghe thấy chưa?” “Nghe thấy rồi.” Lăng Miện Hề đang nằm bò trên ghế sô pha nghịch điện thoại: “Ba tên cổ võ giả, hai tên tu vị tầm ba mươi năm, một tên tu vi mười lăm năm, còn mười bước nữa là đến nơi.” “Không biết là nhà nào” Nguyệt Phất Y đứng dậy, ánh mắt lạnh bằng: “Lại đụng phải tớ” Giữa đêm khuya, ba cổ võ giả tới khu biệt viện, mục đích là gì không nói cũng biết.
“Không cần… Doanh Tử Khâm giơ tay lên, thản nhiên nói: “Chuyện của tôi, cứ để tôi đi là được rồi” Cô đã đoán được mấy ngày này, có thể nhà họ Kỷ sẽ có động tĩnh, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy. Cho nên cô mới cố ý để Ôn Phong Miên đến chỗ Kỷ Nhất Hàng, như vậy đến khi cô ra tay cũng thuận tiện hơn. “Bọn chị vào nhà bếp, không làm phiền em” Lăng Miện Hề nháy nháy mắt: “Lát nữa đánh mà thấy mệt thì đổi ca cho bọn chị nhé!” Nguyệt Phất Y nhíu mày, đang định lên tiếng đã bị lôi đi. Đúng lúc này, cửa bị đạp văng ra, rồi đổ rầm xuống đất. Người đến chính là Kỷ Hạo Thiên và hai tên đội trưởng đội hộ vệ. Tất nhiên anh ta không đợi được Kỷ Nhất Nguyên đem người tới cho mình, anh ta muốn tự mình trải nghiệm. Cô bé mặc đồ ở nhà đơn giản, bên dưới chiếc quần bò cạp cao màu lam nhạt là một đôi chân dài miên man. Mày mắt thanh tú diễm lệ, như tuyết trên núi, sương trong mây. Một vẻ đẹp như có như không, nhân gian hiếm có. “Quả là một mỹ nhân hiếm có trên đời” Kỷ Thiên Hạo vỗ tay cười: “Tôi không thể không thừa nhận, tướng mạo của cô đúng là còn đẹp hơn Thanh Gia” Nhưng cũng chỉ tướng mạo mà thôi. Những thứ khác không thể so với Lâm Thanh Gia được. “Mà thôi, sao tôi lại có thể so sánh cô với Thanh Gia được, đúng là nực cười” Kỷ Thiên Hạo lắc lắc đầu: “Doanh Tử Khâm, tôi mong cô có thể biết điều, chủ động một chút.” Doanh Tử Khâm buộc tóc lên, khẽ gật đầu: “Chủ động?” “Đúng, chủ động. Trong đôi mắt của Kỷ Thiên Hạo là sự tham lam và thèm khát khó lòng che giấu: “Tôi thoải mái thì cô cũng có thưởng” “Eo ôi sợ thế nhỉ!” Lăng Miên Hề ở trong nhà bếp nghe thấy câu này giật cả mình, vội vàng chạy ra: “Từ lúc nào mà nhà họ Kỷ các người lại có lá gan lớn thế?” Không biết thực lực của Doanh Tử Khâm thế nào, cũng không biết ai đứng đằng sau cô ấy ư? Lăng Miên Hề không rõ thân phận của Phó Quân Thâm nhưng cũng biết anh không phải hạng dễ xơi. Sau khi nhìn thấy Lăng Miên Hề, ánh mắt của Kỷ Thiên Hạo hơi xao động, nụ cười càng thêm sâu: “Thì ra còn có mỹ nhân khác, cũng tốt, không cần tôi phải chạy thêm một chuyến” Lăng Miện Hệ thở dài: “Xem ra là anh không biết tôi rồi.” Cũng phải, vị trí của nhà họ Kỷ và nhà họ Lăng có thể nói là trời Nam đất Bắc. Cô ấy cũng không thích tham gia sinh tử đầu, giới cổ võ lại lớn như vậy, một gia tộc nhỏ cũng đến cả trăm người, càng không cần phải bàn đến một gia tộc tầm trung như nhà họ Kỷ. “Tôi nên biết cô ư?” Kỷ Thiên Hạo rất coi thường: “Đừng tưởng cô xinh đẹp là tôi phải biết cô nhé, cô tưởng mình là tiểu thư Thanh Gia chắc?” “Hai người các cô tốt hơn hết là biết điều một chút.” Trái ôm phải ấp, còn chuyện gì vui hơn việc anh ta có thể hưởng cái phúc một thế một thiếp này. “Cậu chủ Thiên Hạo, không cần phải phí lời với bọn họ” Một tay đội trưởng đội hộ vệ cất tiếng cười lạnh: “Hai người bình thường còn muốn đấu với cổ võ giả chúng ta.” Kỷ Thiên Hạo xua tay: “Ấy, phải thương hoa tiếc ngọc chứ, hai cực phẩm thế này, chắc tôi sẽ chơi lâu đây” “Kỷ Thiên Hạo” Lúc này, một giọng nói lạnh như băng truyền tới: “Anh không biết họ, nhưng có biết tôi không?” “Còn một người nữa? Sao tôi lại phải biết cô?” Kỷ Thiên Hạo chỉ cảm thấy nực cười vô cùng, anh ta quay đầu, rất khinh thường: “Cô tưởng cô là ai há, cô.” Tiếng nói đột nhiên đứt đoạn, giống như cổ họng của người đang nói đã bị bẻ gãy. Vẻ mặt của hai tên đội trưởng đội hộ vệ cũng biến đổi ngay tức khắc, như thể sợ hãi, vội vã lùi về phía sau. Đại tiểu thư nhà họ Nguyệt, Nguyệt Phất Y! Nhà họ Nguyệt khiêm tốn, Nguyệt Phất Y tất nhiên cũng theo phong cách của nhà mình. Nhưng cô ấy được xem là một trong ba người tuyệt đối không thể dây vào của giới cổ võ, là bởi vì cô ấy làm người quá ngay thẳng, không dung thứ cho bất kỳ chuyện bẩn thỉu nào. Ai làm chuyện xấu mà bị cô ấy bắt được thì chắc chắn kết cục sẽ không tốt đẹp gì. Cho nên, Nguyệt Phất Y còn có một cái biệt danh khác trong giới cổ võ là “người phán xử. Nhóm trưởng lão của Ti pháp đường từng đặc biệt đến nhà họ Nguyệt mời Nguyệt Phất Y, muốn cô ấy gia nhập Ti pháp đường nhưng đã bị từ chối. Có điều, đúng là thỉnh thoảng Nguyệt Phất Y sẽ giúp Ti pháp đường xử lý một vài sự vụ. xuyên quốc gia, cô ấy đã đuổi theo đến châu u.
Sau khi giải quyết tên tội phạm, Nguyệt Phất Y đến khu vui chơi mua kem lại gặp phải một thể lực không an phận bên phía châu u, bèn tiện tay cứu một đứa bé. Cho nên bên phía IBI còn đặc biệt ghi lại thông tin của cô ấy. Với địa vị của Kỷ Thiên Hạo và hai tay đội trưởng đội hộ vệ, tất nhiên chưa từng gặp Nguyệt Phất Y, nhưng bọn chúng đã từng thấy tranh vẽ. Nguyệt Phất Y là một mỹ nhân lạnh lùng, phong cách hoàn toàn trái ngược với Lâm Thanh Gia, nhưng không có ai dám nảy sinh ý đồ với cô. Kỷ Thiên Hạo ngẩng phắt đầu lên, nhìn sang Lăng Miên Hề, đột nhiên nhớ ra, kinh ngạc nói: “Cô… cô là Lăng Miên Hề?” Người bạn duy nhất của Nguyệt Phất Y chính là Lăng Miên Hề. Đến cả Lâm Thanh Gia cũng không thể bước vào vòng bạn bè của Nguyệt Phất Y. Anh ta từng nghe nói đến tên của Lăng Miên Hề, cũng biết biệt hiệu “ma nữ của cô ấy. Tuy Lăng Miên Hề không được thăng cấp thành ba người tuyệt đối không thể dây vào của giới cổ võ, nhưng cô ấy chắc chắn không dễ đối phó hơn Tạ Niệm của nhà họ Tạ, tu vi cũng không thấp. Kỷ Thiên Hạo trợn tròn mắt, mí mắt như sắp rách ra. Chuyện quái gì đây? Sao Nguyệt Phất Y và Lăng Miên Hề lại có ở đây? Lẽ nào hai người này lại là bạn của Doanh Tử Khâm? Đùa gì thế! “Ba người này, tôi đánh là được rồi, không cần tốn sức” Doanh Tử Khâm bước lên: “Các chị nghỉ ngơi đi” Kỷ Thiên Hạo còn chưa hoàn hồn sau sự kinh hãi mà Nguyệt Phất Y và Lăng Miên Hề đem tới thì đã phải chứng kiến một cảnh tượng khiến anh ta không tài nào tin nổi. Anh ta gần như không thể nhìn rõ cô bé đã ra tay như thế nào, chỉ nhìn thấy một tay đội trưởng đội hộ vệ đã bị cô áp chế hoàn toàn. Chỉ trong vòng một phút, hai tay đội trưởng đội hộ vệ đã bị đánh bại hoàn toàn, bọn chúng thậm chí còn không có sức mà đánh trả. “Già chát thế này rồi mà mới có ba mươi năm tu vi” Doanh Tử Khâm rút một tờ giấy ăn ra lau tay, lạnh nhạt nói: “Đúng là đồ bỏ đi.” Hai đội trưởng đội hộ vệ đều đã tám mươi tuổi. Đối với cổ võ giá thì chuyện này rất bình thường. Kỷ Thiên Hạo nhìn hai tên hộ vệ lăn lộn trên mặt đất kêu gào đau đớn, toàn thân run lên, răng lợi va vào nhau lập cập: “Cô, cô.” Anh ta còn chưa kịp nói ra những lời phía sau thì cổ họng đã bị khóa chặt. Một cảm giác đau đớn cực độ bắt đầu lan ra toàn thân, đến lục phủ ngũ tạng cũng xoắn vặn lại với nhau. “Ôi chao, ngại quá” Lăng Miên Hề cổ vũ cho Kỷ Thiên Hạo: “Doanh Doanh còn lợi hại hơn tôi và Phật Y đấy, tự cầu phúc cho mình đi” Doanh Tử Khâm cụp mắt nhìn xuống, bật cười khe khẽ, đem theo sự mê hoặc: “Biết điều?” Trong đầu Kỷ Thiên Hạo như có một sợi dây đứt phạt. Đầu óc anh ta ong lên. Chuyện gì thế này? Doanh Tử Khâm không phải là một người bình thường ư? Một người bình thường sao lại có tu vi cổ võ cao đến thế này? Hai hộ vệ của anh ta đều có tu vi trên ba mươi năm, hơn nữa còn phối hợp với nhau rất tốt. Muốn xử lý hai người đội trưởng đội hộ vệ trong thời gian ngắn như thể kiểu gì cũng phải có tu vị trên năm mươi năm. Kỷ Thiên Hạo mặt tái mét, mồ hôi nhỏ xuống tong tong. Anh ta đột tiên nhớ tới mấy câu mình nói lúc trước, toàn thân lạnh toát. Nào chỉ có dung mạo cao hơn Lâm Thanh Gia, đến tu vi cổ võ cũng không kém. Trong ấn tượng của anh ta, với tuổi tác như thế này, cũng chỉ có Nguyệt Phất Y mới có được thân thủ như thế. Thế nhưng đến giờ Kỷ Thiên Hạo vẫn không thể hiểu được, vì sao Doanh Tử Khâm lại biết cổ võ? Làm gì có cổ võ giá nào lại ở lỳ ở bên ngoài? Ảnh mắt Doanh Tử Khâm xa cách lạnh lùng, cổ tay cô dùng lực, thẳng tay bóp nát cổ họng của Kỷ Thiên Hạo. Kỷ Thiên Hạo trợn mắt ngất lịm đi.
Cô tùy tiện vứt Kỷ Thiên Hạo xuống, lấy thẻ ngân hàng và chi phiếu của anh ta đặt lên bàn, khẽ gật đầu: “Cũng may là không nghèo đói lắm” Cô có thể đổi một cánh cửa khác tốt hơn rồi. Bởi vì có một phần gia của gia tộc có liên quan đến khoa học kỹ thuật cao nên bản gia nhà họ Kỷ cũng quan tâm đến thế giới bên ngoài hơn một chút. Kỷ Thiên Hạo cũng thường ra ngoài ăn chơi nhậu nhẹt, trên người tất nhiên có không ít tiền mặt. “Hai người nói chuyện đi, không cần vội” Nguyệt Phất Y một tay xách hai tên hộ về, tay kia nhấc Kỷ Thiên Hạo, lạnh lùng nói: “Tớ đến nhà họ Kỷ một chuyến, đúng là chán sống rồi mà” Cô ấy từng xử lý không ít kẻ giống như Kỷ Thiên Hạo. Vừa hay chạm mặt, cô ấy tuyệt đối không thể tha cho chúng. Giầy tiếp theo, bóng dáng cô ấy đã biến mất. Một giây mười mấy mét. Mắt phượng của Doanh Tử Khâm hơi nheo lại. Nhà họ Nguyệt quả nhiên có bản lĩnh truyền đời về tốc độ. “Nhà họ Ký sắp thảm rồi.” Lăng Miên Hề quay đầu sang, tò mò: “Doanh Doanh, em đang nghĩ gì thế?” “Tôi đang nghĩ..” Doanh Tử Khâm nhìn cửa lớn vỡ ra, rơi vào trầm tư “Mấy cái cửa của tôi chán đời quá*, như vậy không tốt lắm” (*) ở đây ngoài nghĩa đen là chỉ cái cửa, Doanh Tử Khâm còn muốn nói đến việc một số kỹ năng của mình đã bị tụt hậu. *** Năm giờ sáng, giới cổ võ. Buổi đấu giá vẫn còn đang tiếp tục, khách mời cũng càng lúc càng hưng phấn. Bởi vì đặc trưng thiết kế, tầng hai có thể nhìn rõ tình hình tầng một, nhưng tầng một không thể nhìn thấy tầng hai. Vậy mà đến hộ vệ giữ cổng của Ti pháp đường cũng không phát hiện ra Nguyệt Phất Y đến.
Cô ấy quét mắt nhìn các gian phòng lớn một cái, lập tức xông thẳng về phía gian phòng của Kỳ gia chủ. Qua đó rồi, cô ấy còn rất lịch sự gõ cửa. Người bên trong tất nhiên đã nghe thấy, Kỷ Nhất Nguyên có chút kích động: “Gia chủ, đề tôi đi mở cửa” Nhất định là Kỳ Thiên Hạo và hai người đội trường đội hộ vệ đã đem Doanh Tử Khâm và Ôn Phong Miên về rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]