An Nhu Cần vốn tưởng rằng bà ta đã kiên nhẫn chờ đợi năm năm và sinh một cậu con trai cho Ôn Phong Miên nên vì gia đình, Ôn Phong Miện nhất1 định sẽ trở lại nhà họ Kỷ đi, ông cũng không thể nào sống cả đời ở một nơi nhỏ bé như huyện Thanh Thủy, phải không? Không có điện0, không có trung tâm mua sắm, bà ta thực sự không thể chịu đựng được. Đương nhiên, sau khi Ôn Phong Miên đưa hết tiền cho bà ta, b1à ta có thể đến thành phố bên cạnh, sống một cuộc sống giàu sang. Thế nhưng, An Nhu Cần vẫn không thể hài lòng, điều này khác với 2mục đích ban đầu của bà ta. Chỉ có ba triệu thôi, không thể nào tiêu được cả đời. Hơn nữa, ngoài tiền ra, quyền lực và địa6 vị còn quan trọng hơn. An Nhu Cần rất luôn có ý thức về gia thế của mình, bà ta cũng không làm được chuyện gì, ưu điểm duy nhất chính là 9dung mạo xinh đẹp, có thể kiếm được một tấm chồng ngon. Bà ta cần phải nắm bắt điểm này, bay thẳng lên cao. Tuy rằng có rất nhiều người xem thường ý nghĩ này của bà ta, nhưng vậy thì thế nào? Không phải hiện giờ bà ta đã trở thành chủ mẫu của nhà họ Lâm, rất nhiều cổ võ giả sẽ đều phải cung kính trước bà ta hay sao? Điều này chẳng phải tốt hơn đi theo Ôn Phong Miên nhiều hay sao. An Nhu Cẩn thật sự không ngờ rằng bà ta lại có thể gặp Ôn Phong Miên ở giới cổ võ. Có điều, chuyện này cũng có thể hiểu được. Nếu Ôn Phong Miên trở lại nhà họ Ký, ông nhất định cũng được khôi phục địa vị và thân phận của mình. Bổn gia nhà họ Kỷ yêu cầu ông tham gia một cuộc đấu giá cũng là điều bình thường. Về cơ bản, An Nhu Cẩn đã sống ở giới cổ võ nhiều năm, cũng quen với cuộc sống ở đây, không có điện thoại di động hay Internet. Bà ta thỉnh thoảng sẽ ra ngoài một hai lần để đi mua sắm, nhưng bà ta không theo dõi tin tức trên mạng. Vì vậy bà ta cũng không biết mối quan hệ giữa Ôn Phong Miên và Doanh Tử Khâm, chỉ nghĩ đó là vãn bối của ông. Ánh mắt của Kỷ Thiên Hạo sắc bén hơn, lần này thì gọi thẳng cả họ của bà ta: “Bà Lâm. Bà định tham gia vào chuyện của nhà họ Ký hay sao?” Nhà họ Kỷ thuộc phe của nhà họ Tạ, tuy không phải là kẻ địch của nhà họ Lâm nhưng chắc chắn không phải là đồng minh. Kỷ Thiên Hạo cũng biết, bà Lâm này thực sự là một người bình thường. Lâm Cẩm Vân, gia chủ của nhà họ Lâm đã đặc biệt day bà ta phương pháp tu luyện nội lực nhưng bà ta vẫn không thể tu luyện được. Mặc dù đã mời cổ y giá đến dùng phương pháp châm cứu để kích thích huyệt đạo nhưng vẫn vô dụng. Từ trước đến nay, để phát triển thiên phú cổ vũ cho người không có thiên phú cổ võ, chỉ có con đường duy nhất là châm cứu. Nhưng rất đáng tiếc, có rất ít người có thể áp dụng được. Giới cổ y có những tài liệu ghi chép chứng minh rằng hai hoặc ba trăm năm trước, các cổ võ giá đã có thể luyện chế ra một loại thuốc có thể giúp người ta có được thiên phú cổ võ. Thế nhưng về sau, phương thuốc này đã thất truyền, chỉ có một số lão tổ tông của các đại gia tộc mới biết được. Có điều, những lão tổ tông này không phải là người mà Lâm Cẩm Vân có thể mời tới. Quả thật, dù có để lão tổ tông nhà họ Lâm đi mời mời được lão tổ tông nhà họ Phục thì cũng không thể chắc chắn sau khi dùng viên thuốc đó, An Nhu Cần sẽ có được thiên phú cổ võ. Toàn bộ người ở giới cổ võ đều biết An Nhu Cẩn có thể ngồi ở vị trí chủ mẫu của nhà họ Lâm như ngày hôm nay đều là do Lâm Thanh Gia quá mức xuất sắc? Lão tổ tông của nhà họ Lâm có thể đích thân đi một chuyến vì Lâm Thanh Gia, nhưng An Nhu Cẩn căn bản không có tư cách đó, nhiều nhất bọn họ cũng chỉ cho bà ta một số nhan dược giúp kéo dài tuổi thọ và giữ nhan sắc để bà ta không già đi quá nhanh mà thôi. Chỉ cần bà ta ngoan ngoãn làm một cái bình hoa, không làm bất cứ điều gì tổn hại đến nhà họ Lâm, bà ta có thể mãi mãi làm chủ mẫu của nhà họ Lâm. Dù sao Lâm Cẩm Vân cũng vô cùng yêu thích An Nhu Cần, bởi bà ta thực sự rất xinh đẹp. Kỷ Thiên Hạo cũng là một trong những người ngưỡng mộ Lâm Thanh Gia. Ai lại không thích một người con gái có thể tu luyện cổ võ, cổ y cùng lúc, vừa có thực lực cao cường, vừa có dung mạo xinh đẹp giống như Lâm Thanh Gia?
Sau khi xem Thanh Xuân 202, Kỷ Thiên Hạo cũng giật mình trước sắc đẹp của Doanh Tử Khâm, cô còn xinh đẹp hơn cả Lâm Thanh Gia. Thế nhưng, anh ta thực sự không quá coi trọng Doanh Tử Khâm. Thứ mà bọn họ coi trọng nhất vẫn là thực lực. Một người bình thường giống như Doanh Tử Khâm cũng chỉ có thể làm một bình hoa giống như An Nhu Cẩn mà thôi. Kỷ Thiên Hạo cũng thực sự có động lòng, nhưng khi nghe được An Nhu Cần đột nhiên nói một câu như vậy, anh ta không khỏi cảm thấy cảnh giác. Gần đây Ti pháp đường luôn theo dõi sát sao các đại gia tộc, chẳng lẽ nhà họ Lâm muốn tiêu diệt bọn họ nhà họ Kỷ nên phải An Nhu Cần đến để hạ thấp cảnh giác của bọn họ? Nghe xong lời này, An Nhu Cẩn cảm thấy hơi bối rối: “Hả? Không phải là cậu thích cô ấy sao? Đàn ông con trai thì hãy mạnh dạn lên, theo đuổi người ta, nếu không đến lúc bỏ lỡ sẽ thấy hối hận.” Nói xong, bà ta lại cười: “Đạo lý này, tôi cũng sẽ nói với con trai tôi thôi. Có điều, nó vẫn còn quá nhỏ, nên sau này vẫn cần phải học hỏi thêm” Đương nhiên, con trai bà ta không phải là đứa trẻ rối loạn tâm thần nghiêm trọng, không biết nói chuyện kia. Sau này, bà ta và Lâm Cẩm Vân đã sinh thêm một đứa con trai, tên là Lâm Thiệu, năm nay mười tuổi. Điều khiến An Nhu Cần rất lạ chính là thiên phú cổ võ của Lâm Thiệu lại rất bình thường, kém xa Lâm Thanh Gia. Nếu như Lâm Thiệu không phải là thành viên của hệ chính thì với thiên phú cổ võ kém như vậy, cậu ta sớm đã được phân nhà ở riêng rồi. Nhưng xét về khía cạnh di truyền thì điều này rất vô lý. Lâm Cẩm Vân có thể trở thành gia chủ của nhà họ Lâm là bởi ông ta có thiên phú cổ vũ mạnh nhất so với những người cùng thế hệ. Tại sao con trai của bà ta và Lâm Cẩm Vân lại không có thiên phú cổ võ tốt như con của bà ta và Ôn Phong Miên? Sau đó, bà ta có trở về huyện Thanh Thủy xem thử, Ôn Phong Miên quả thực không có thiên phú cổ võ. Thật sự rất kỳ lạ. Có điều, An Nhu Cần cũng cảm thấy vui mừng vì Lâm Thiệu không giống với cậu thiếu gia tên Giang Nhiên theo họ mẹ của nhà họ Lăng, nội lực bạo phát ngay khi mới sinh ra, thiếu chút nữa là mất mạng. Sự nghi ngờ trong mắt Kỷ Thiên Hạo đã mờ đi. “Đúng là rất hợp lý. Cảm ơn bà Tạ đã gợi ý, tôi biết mình cần phải làm gì? “Tôi thấy không khỏe nên không ở lại nữa” An Nhu Cần ho khan hai tiếng: “Bác Lâm của cậu sắp đến rồi, tôi phải về với ông ấy” Kỷ Thiên Hạo lại chào: “Phu nhân đi thong thả An Nhu Cần lại lấy khăn tay che nửa khuôn mặt, giống như những mỹ nhân thời cổ đại, bước đi chậm rãi, khóe miệng nở một nụ cười nhạt. Hiện giờ, bà ta đã có người chồng tốt hơn rồi, không cần Ôn Phong Miên nữa. Ôn Phong Miên cứ muốn xuất hiện, thì bà ta cũng không còn lựa chọn khác. *** Buổi đấu giá chính thức bắt đầu lúc 7 giờ. Thế nhưng đến sáu rưỡi, nhân viên quản lý của Ti pháp đường vẫn chưa đến. Chuyện như này cũng là rất bình thường, chưa đến có nghĩa là vẫn chuẩn bị xong. Ba phần tự số người ở tầng một đã đến và các phòng VIP cũng đã đủ người. Ban tổ chức đấu giá cũng chuẩn bị những món ăn thượng hạng cho các khách mời, trong đó có một món là cá Phượng hoàng. Cá Phượng hoàng không liên quan gì đến Phượng hoàng, nhưng đuôi của loài cá này rất giống với đuôi của Phượng hoàng. Cổ võ giả ăn loài cá này xong có thể tăng thêm một chút tu vi, nhưng không thể ăn quá nhiều, rất dễ phát hỏa. Cá Phượng hoàng chỉ có ở giới cổ võ, Ti pháp đường còn đặc biệt đào một số hồ chứa lớn để nuôi cá Phượng hoàng. Không có một gia tộc cổ võ nào có thể ngang tàng như Ti pháp đường. Doanh Tử Khâm vén rèm liếc xuống: “Xem ra buổi đấu giá sẽ bị trễ rồi” Cô suy nghĩ một chút rồi đứng dậy: “Bố, bố ở lại đây đợi nhé, con đi ra ngoài một chút.” Ôn Phong Miên gật đầu: “Đi đi, cẩn thận một chút, không cần lo lắng cho bố” Với sự giúp đỡ của Doanh Tử Khâm, ông cũng đã tu luyện được một chút cổ võ cơ bản nhất.
Doanh Tử Khâm còn giúp ông tăng tu vi cổ võ lên mười năm thông qua phương pháp khai thông huyệt đạo, như vậy đã đủ để bảo vệ bản thân rồi. Ông không hỏi tại sao Doanh Tử Khâm đột nhiên lại biết nhiều điều như vậy. Thế giới to lớn, không có chuyện gì đáng ngạc nhiên cả. Con gái của ông, ông cũng hiểu rõ. Doanh Tử Khâm vào nhà vệ sinh của phòng VIP bắt đầu cải trang. Đôi khi, cô lại rất thích giới cổ võ, nó khiến cô có cảm giác như được quay lại hàng trăm năm trước. Không có camera, không có công nghệ cao, hành động cũng thuận tiện hơn rất nhiều. Mười phút sau, cô đi ra khỏi tòa nhà đấu giá, đến nơi đã hẹn trước với Phó Quân Thâm. Vân Sơn và Vân Vụ cũng ở đó. Ba người đều mang mặt nạ. Mặt nạ màu đen, viền hoa văn vàng đậm, cổ kính và trang nhã. Phó Quân Thâm đứng dựa vào bức tường một cách uể oải, lười nhác. Nhìn thấy cô, anh đứng thẳng dậy ra hiệu, đôi mắt đào hoa cong lên: “Yểu Yểu, lại đây.” Doanh Tử Khâm hơi nhíu mày: “Em đã hóa trang thành như này rồi, anh vẫn nhận ra được hay sao?” Cô không chỉ thay đổi dung mạo, mà còn thay đổi cả hình thể. Ôn Phong Miên còn không nhận ra được. “Sao anh có thể không nhận ra người mà anh thích được” Phó Quân Thâm cầm lấy chiếc mặt nạ trên tay Vân Sơn, cúi xuống, nhéo nhẹ vào mặt cô: “Dù em có biển thành một đứa trẻ, anh cũng có thể nhận ra em” Doanh Tử Khâm liếc nhìn anh một cái: “Chắc chắn là anh không có cơ hội đó” Phó Quân Thầm hơi nhướng mày, bắt đầu đeo mặt nạ cho cô. Một giây trước khi đeo mặt nạ vào, lông mi anh vừa động, anh nghiêng đầu hôn lên môi cô. Tuy chỉ là hôn nhẹ như chuồn chuồn chạm nước nhưng càng dịu dàng cảm giác lại càng mãnh liệt. Doanh Tử Khâm khá bất ngờ trước nụ hôn đột ngột này, nhẹ nhàng ngước mắt lên. “Xin lỗi” Phó Quân Thâm xoa đầu, ôm cô vào lòng, cảm nhận được sự dịu dàng trong vòng tay anh: “Anh vẫn không thể kìm chế được, em có thể đánh anh.” Doanh Tử Khâm quay đầu: “Thôi, em không nỡ” Vân Sơn vội che mắt, họ nhẹ một tiếng. Không nhìn thấy, thực sự không thấy gì. Vân Vụ vẫn giữ nguyên gương mặt không cảm xúc, nhưng các cơ trên mặt cũng đang khẽ giật giật. Doanh Tử Khâm để anh ôm xong rồi lùi lại một bước: “Sếp à, ban ngày ban mặt, chú ý hình tượng một chút.” “Đúng là nên chú ý một chút.” Phó Quân Thâm lười biếng nở một nụ cười, khẽ nâng cằm: “Vào kho hàng thôi.” Kho hàng là nơi cất giữ tất cả các vật phẩm đấu giá, chìa khóa do trưởng bộ phận an ninh của Ti pháp đường cất giữ, tổng cộng có mười chiếc. Mười chiếc chìa khóa này được làm bằng kim loại đặc biệt, tất cả đều có hạn sử dụng, một chiếc chỉ sử dụng được năm lần. Kết quả, không biết hôm nay xảy ra chuyện gì, có đến ba chiếc chìa khóa còn chưa hết hạn sử dụng, nhưng đều nứt vỡ. Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như này. Bọn họ không có chìa khóa dự phòng, cũng không kịp để đúc thêm chìa khóa, nên chỉ có thể cưỡng chế phá cửa. Trưởng bộ phận an ninh chạy ra chào đón, rất cung kính: “Đại nhân.” Ông ta nhận thấy bên cạnh Phó Quân Thâm còn có một cô gái, có hơi ngạc nhiên: “Vị này chính là?” Vân Sơn lập tức đáp: “Vị tiểu thư này là người bình thường.” Nghe được câu này, Vân Vụ không kìm được mà suýt nữa thì bật cười. Trưởng bộ phận an ninh nhìn kỹ cô gái với vẻ mặt nghi ngờ, khẳng định có thật sự không có nội lực, cho nên ông ta mới tin lời Vân Sơn. Về cơ bản, Phó Quân Thâm luôn có tác phong chặt chẽ, cẩn thận ở Ti pháp đường, thuộc hạ của anh cũng thế. Trưởng bộ phận an ninh không hề mảy may nghĩ rằng mình sẽ bị lừa. Doanh Tử Khâm liếc nhìn cánh cửa kim loại: “Phải mở cửa?” Phó Quân Thâm khẽ vuốt cằm: “Ừm. Mở cơ quan” Trưởng bộ phận an ninh nhanh chóng tháo bỏ cơ quan, Phó Quân Thầm tiến lên.
Nhưng trước khi anh kịp ra tay, Doanh Tử Khâm đã nâng chân lên, đạp một cái vào cánh cửa kim loại. Một tiếng “răng rắc” vang lên, trên cánh cửa kim loại xuất hiện một vết nứt. Phó Quân Thâm đứng hình trong giây lát. Doanh Tử Khâm vỗ vai anh, nói với giọng điệu bình tĩnh: “Không kiềm chế được, không cần cảm ơn” Trưởng bộ phận an ninh: “…” Mẹ kiếp, đây gọi là người bình thường? Ông ta mù rồi phải không? Một cánh cửa kim loại dày như vậy, cho dù là cổ võ giả muốn phá hủy cũng phải có ít nhất năm mươi năm tu vi trở lên. Các trưởng lão của Ti pháp đường tọa trấn ở tổng bộ, tu vị của trưởng bộ phận an ninh thì không cao như vậy. Ông ta vừa nghe Phó Quân Thâm cũng có mặt ở ở buổi đấu giá bèn đi mời qua đây. “Vẫn phải cám ơn chứ” Phó Quân nhếch miệng: “Đợi anh nghĩ xem nên cảm ơn thế nào? Doanh Tử Khâm không biểu cảm: “Vậy thì anh khỏi cần cám ơn đi” Cô gần như có thể đoán được anh sẽ cảm ơn cô như thế nào. Cửa kim loại đã xuất hiện vết nứt, việc phá cửa đã dễ hơn nhiều. Vân Sơn và Vân Vụ nhanh chóng tháo dỡ hoàn toàn cánh cửa kim loại xuống. “Cám ơn hai vị hộ vệ đại nhân” Trưởng bộ phận an ninh bước đến, nhìn về phía Phó Quân Thâm và Doanh Tử vừa đi khỏi: “Vị tiểu thư kia..” Vân Sơn liếc nhìn ông ta một cái lạnh lùng: “Ông là người của Ti pháp đường, cái gì cần nhớ, cái gì không cần nhớ chắc ông biết rồi nhỉ?” Trưởng bộ phận an ninh lau mồ hôi, rùng mình: “Tôi hiểu, tôi hiểu. Tất nhiên là tôi không dám tiết lộ tin tức của đại nhân” Quả nhiên, ông ta là người thấp cổ bé họng nhất ở đây. *** Bảy giờ rưỡi, nhân viên quản lý của Ti pháp đường đã có mặt tại tòa nhà đấu giá. Dưới sự dẫn dắt của quản gia, Lâm Thanh Gia đi vào phòng VIP tên Ngọc Lâu Xuân.
Lâm Thanh Gia đáng lẽ phải đến phòng của các trưởng lão nhà họ Lâm bên kia, nhưng An Nhu Cần một mình cô đơn nên cô ta đã đến bên này với mẹ. Dù sao cô ta cũng không cần đặc biệt quan tâm đến buổi đấu giá, nếu có đồ gì, Lâm Cầm Vân sẽ đấu giá cho cô ta. An Nhu Cần lau khóe miệng, mím môi: “Thanh Gia. Mẹ nhìn thấy bố của con rồi” Lâm Thanh Gia quay đầu lại: “À, bố con chưa đến sao? Ôngấy đi nói chuyện với người của gia tộc Taylor, không biết bọn họ đang nói chuyện gì?
“Không phải Vân Cầm” Lông mày và đôi mắt của An Nhu Cẩn thoáng hiện nên chút buồn phiền, nhẹ nhàng nói: “Là bố đẻ của con cơ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]