“Cái gì?” Phùng gia chủ nhíu mày: “Ông3 nói Hoa nhi sau khi tiêm một mũi an thần, thì giờ đã tỉnh lại, càng gây rối dữ hơn à? Ý nó là muốn đến trại huấn luyện?”
Phùng quản gia cũng rất rầu rĩ: “Đúng thế, thiếu gia đặc biệt kích động, lão gia, liệu có phải là thiếu gia bị đánh đến hư đ9ầu rồi không? Nhưng mà bác sĩ cũng không tìm thấy gì bất thường trong não của thiếu gia, mọi thứ vẫn rất bình thường.”
3“Ông để mắt đến nó trước đã.” Phùng gia chủ nói: “Hoa nhi bị thương nặng như vậy, trước tiên nhất thiết phải ổn định lại cảm xú8c đã, rồi mới giúp nó hồi phục vết thương được, nếu như vẫn không ổn thì bảo bác sĩ tiêm thêm một liều an thần nữa.
Ông ta cũng đã liên hệ với bên phía karaoke Vương Triều.
Cuối cùng xác định, Doanh Tử Khâm hoàn toàn không có bối cảnh gì.
Nhưng mà như vậy vẫn chưa đủ để ông ta thấy yên tâm, Phùng gia chủ lại cử thêm người đi điều tra, được biết Doanh Tử Khâm là con nuôi của một gia tộc giàu có ở thành phố Hộ, nhưng giờ đã bị đuổi ra khỏi nhà.
Phùng gia chủ dặn dò Phùng quản gia xong thì dẫn theo mấy tên vệ sĩ, từ bãi cỏ phía sau bên phải đột nhập vào.
Trại huấn luyện ở vùng ngoại ô, rất yên tĩnh, xung quanh cũng không có ai sinh sống.
Mấy tên vệ sĩ đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, bọn họ thuần thục né tránh khỏi phạm vi ghi hình của camera giám sát, trước tiên đưa Phùng gia chủ vào bên trong tường trước, rồi mới tung người nhảy qua sau.
Cả quãng đường đều rất thuận lợi.
Trại huấn luyện rất lớn, nhưng chỉ có mười hai học viên, cộng thêm mấy thầy cô giáo và giáo sư, vẫn vô cùng trống trải. Phùng gia chủ dựa vào đánh dấu trên bản đồ, cùng các vệ sĩ đi đến khu nhà của nữ sinh nằm ở trong cùng.
Đây là một căn nhà kiểu Tây có ba tầng, mỗi phòng đều sáng đèn, kéo rèm cửa. Bên phía nhà họ Tu nói với ông ta, Doanh Tử Khâm ở trong căn phòng phía bên phải ở tầng ba. Phùng gia chủ nheo mắt: “Chúng mày lên trên đó trước, rồi kéo tao lên theo.”
Ông ta muốn đích thân xử lý kẻ đã đánh trọng thương con trai mình
Nói rồi, Phùng gia chủ lại thận trọng quan sát xung quanh, sau khi xác nhận lại một lần nữa không bị ai phát hiện ra, cuối cùng ông ta mới cảm thấy yên tâm được.
Dù sao thì ông ta cũng không muốn động vào học sinh nằm trong diện được bảo vệ của kế hoạch bảo vệ nhân tài, chỉ là một Doanh Tử Khâm mà thôi, thiếu một đứa cũng chẳng vấn đề gì.
Năm phút sau, Phùng gia chủ đã thành công đột nhập vào tầng thứ ba của ngôi nhà. Sống ở tầng thứ ba ngoài Doanh Tử Khâm, còn có Đằng Vận Mộng và Tu Nhan.
Phùng gia chủ liếc mắt ra hiệu cho một tên vệ sĩ, bảo gã đi mở cửa.
Vệ sĩ hiểu ý, lấy đồ nghề ra chuẩn bị phá cửa. Cũng chỉ mất mười mấy giây, khóa cửa đã bị vô hiệu hóa. Phùng gia chủ lập tức đẩy cửa ra, xông vào bên trong. Ông ta vừa tiến vào liền đụng ngay phải một khối tượng thịt chắc nịch.
Phùng gia chủ ngớ người, các vệ sĩ đi theo sau ông ta cũng ngạc nhiên đến đờ đẫn. Trong phòng chẳng thấy bóng dáng của cô gái kia đâu, mà là bốn người trẻ tuổi cao to lực lưỡng. Bọn họ mặc chung một loại đồng phục, góc trên bên trái của áo gắn một chiếc huy hiệu.
Đội Nhất Tự, đội 2 và đội 3.
“Đợi mất bao lâu, cuối cùng cái thứ chó má này cũng chịu bò tới rồi.” Đội trưởng đội 2 hừ lạnh một tiếng, không cho Phùng gia chủ thời gian để phản ứng, anh ta lấy còng tay ra, đeo lên tay ông ta: “Cũng thận trọng phết đấy nhỉ, cứ hễ thấy động tĩnh gì là đứng im re luôn, khỉ thể hô hào đòi bắt người đầu rồi?”
Phùng gia chủ chỉ thấy trong đầu ong lên, nhất thời vẫn chưa thể lý giải được ý nghĩa của câu nói này.
Ông ta máy móc ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy huy hiệu trên ngực áo của đội trưởng đội 2.
Giống như nghĩ đến gì đó, Phùng gia chủ rùng mình một cái, kinh hãi kêu lên: “Đội, đội Nhất Tự?!”
Lần mới nhất đội Nhất Tự gây sóng gió lớn ở Đế đô là chuyện xảy ra từ hồi tháng ba.
Chuyện nhà họ Ngô lén lút làm trong bóng tối đột nhiên bị phơi bày hết ra ngoài, hơn nữa còn liên quan đến một sự cố máy bay và đụng xe, cuối cùng thì cả nhà họ Ngô bị bứng đi rồi.
Chuyện này khiến các gia tộc lớn nhỏ ở Đế đô run như cây sấy.
Ngoài một vài gia tộc có chế độ quản lý gắt gao như nhà họ Mục, nhà họ Nhiếp, thì hầu như không có gia tộc nào chưa từng động đến vùng xám.
Chỉ có điều phần lớn đến không hại người hay phạm pháp, cũng nằm trong phạm vi chấp nhận được.
Nhưng nếu một khi đã bị đội Nhất Tự nhắm tới, thì chuyện gì cũng có thể bị đào lên.
Đầu óc của Phùng gia chủ đã hoàn toàn định trệ, ông ta không thể hiểu nổi, vì sao đội Nhất Tự lại nhắm tới nhà họ Phùng. Nhà họ Phùng có thể xem là hoàn toàn chìm nghỉm trong biết bao gia tộc lớn nhỏ ở Đế đô.
“Nhưng mà vẫn bò đến tận cửa rồi.” Đội trưởng đội 3 cười ngoác miệng: “Thế này có khác nào bắt cua trong rọ, đừng trách bọn này tống ông vào tù nhé.” “Phí lời với hắn làm gì.” Đội trưởng đội 2 ra hiệu cho hai đội viên khác bước tới, cũng còng tay đám vệ sĩ lại: “Đưa đi.”
***
Doanh Tử Khâm vốn không hề ở trong trại huấn luyện bởi vì Thịnh Thanh Đường đã cất công chạy đến Đế đô.
Sau khi biết được bệnh của Mục Duy Phong đã được chữa khỏi, Thịnh Thanh Đường bèn đến Đế đô một chuyến để mời cô đi ăn bữa cơm ở nhà hàng do Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa mở.
“Tiểu thần y, thật là cảm ơn cô quả.” Thịnh Thanh Đường ôm theo mấy trái bưởi của nhà trồng được đến: “Nếu không có cô thì đời này tôi thật sự không có đồ đệ rồi.”
Mục Duy Phong vẫn còn trong thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nhưng bây giờ cũng đã xuống được giường.
Bệnh của anh ta vừa khỏi, liền lập tức gọi điện báo tin mừng cho Thịnh Thanh Đường, nói là mình đã có thể bái sư được rồi. Doanh Tử Khâm gắp một miếng bánh hoa quế, khẽ gật đầu: “Lúc trước có nói rồi, tôi chữa bệnh cho ai đều xem duyên, đồ đệ của ông xem như có duyên.”
Nếu như tối hôm đó cô không đi xem mệnh bàn của Mục Duy Phong, thì cũng không biết được tình hình thực tế của anh ta. Đợi đến thời gian đã hẹn thì chỉ e Mục Duy Phong đã đi trước một bước rồi. “Ấy ấy, vậy thì đúng là có duyên thật.” Thịnh Thanh Đường đột nhiên hào hứng hẳn lên, ông nói một cách thăm dò: “Tiểu thần y, nếu đã có duyên, cô xem có muốn…”
“Không có gì, không có gì.” Cuối cùng Thịnh Thanh Đường cũng chỉ đành nuốt trở lại những lời phía sau: “Tiểu thần y, ăn đi, món bánh ngọt này chỉ ở đây mới có thôi đấy, lát nữa tôi làm cho cô tấm thẻ ăn, lúc nào cô tới cũng được.”
Thực ra ông có ý muốn tác hợp cho đồ đệ của mình và tiểu thần y nhưng vì sự an toàn của bản thân, ông vẫn không nên nói gì thì hơn.
Doanh Tử Khâm hiểm khi bình phẩm một câu: “Mùi vị không tồi.”
“Đó là chắc rồi.” Thịnh Thanh Đường phấn khởi đắc ý: “Đầu bếp ở đây là do tôi dùng một bức thủy mặc lừa từ nước ngoài về đấy, cậu ta từng làm cho nhà hàng ba sao Michelin, tay nghề vô cùng giỏi.”
Nghĩ ngợi một lúc, ông lại nói tiếp: “Tiểu thần y, hôm nay muộn quá rồi, bên phía hiệp hội cũng đã tan làm, dù sao cô đã đến Đế đô, chi bằng tranh thủ hôm nào có thời gian đi lấy thẻ công tác của cô nhé?”
Doanh Tử Khâm hơi trầm ngâm: “Để ngày kia đi, thứ bảy.”
“Được được được.” Thịnh Thanh Đường liên tục gật gù, lại hỏi: “Vậy ngày mai với ngày kia cô làm gì?”
“Chăm bọn trẻ ngốc.”
Lúc này, Phùng gia chủ và mấy tên vệ sĩ đã bị dẫn đến phòng thẩm vấn đặc biệt của đội Nhất Tự.
Hứng gió lạnh suốt cả quãng đường khiến đầu óc của Phùng gia chủ cuối cùng cũng chịu vận hành trở lại. Hẳn là đội Nhất Tự đã biết ông ta muốn đến trại huấn luyện bắt người ngay từ đầu, nên vẫn luôn ở đó đợi ông ta tự sa lưới?
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau.” Đội trưởng đội 2 đặt một tập hồ sơ xuống: “Đáng tiếc, cô Doanh không phải là ve, mà ông cũng chẳng xứng làm bọ ngựa.”
Tôn xưng này khiến Phòng gia chủ tái mét mặt: “Cô ta là người của đội Nhất Từ các vị?!” “Thông minh đấy.” Đội trưởng đội 2 so vai: “Nhưng mà cô Doanh không muốn làm việc, treo tên ở đó thôi.”
Mồ hôi lạnh của Phùng gia chủ túa ra đầm đìa.
Còn có người có thể không làm việc ở đội Nhất Tự mà vẫn có một chức treo ư?
Người ông ta muốn bắt ấy thế lại là người của đội Nhất Tự
Đầu Phùng gia chủ lại ong lên, không ngừng vang vọng một câu nói… Dưới công đường kẻ nào dám tố cáo bản quan? Ông ta đã cảnh giác như thể mà sao vẫn đạp phải mìn!
Bị đội Nhất Tự dẫn đến đây, chứng tỏ đã có người đi điều tra bên phía nhà họ Phùng.
“Không, hiện giờ các người không thể động vào nhà họ Phùng, tôi đã ký hợp đồng với Oloris rồi.” Gương mặt Phòng gia chủ để lộ vẻ hung tợn: “Các người nhất định phải để tôi bàn bạc với bên phía Oloris xong xuôi mới được!”
Chỉ cần cho ông ta thời gian, để ông ta đi tìm nhà họ Tu thì nhất định sẽ tìm được cơ hội để xoay chuyển tình hình.
Mồ hôi lạnh của Phùng gia chủ túa ra nhưng vẫn tỏ vẻ cứng rắn: “Cho tôi gọi điện thoại ngay bây giờ, tôi muốn gặp giám đốc của Oloris.”
Oloris là một công ty sản xuất mỹ phẩm chăm sóc da ở châu u, thuộc quyền quản lý của Tập toàn Venus. Sản nghiệp dưới trướng Tập đoàn Venus nhiều không đếm xuể.
Đừng nói là những gia tộc giàu có ở Đế đô, ngay cả những tài phiệt lớn ở châu u, cũng không có ai là không muốn thiết lập quan hệ với Tập đoàn Venus.
Tất nhiên nhà họ Phùng không đủ tư cách để lọt vào mắt xanh của Venus, nhưng cũng vì nhà họ Phùng đã điều chế ra một dòng nước hoa mới, nên mới có cơ hội hợp tác với Oloris.
Nhưng trong cả Tập đoàn Venus. Olcoris chỉ là một công ty nhỏ bé.
“Thôi đi, không thể đưa điện thoại cho ông được.” Đội trưởng đội 2 hừ lạnh: “Loại người như ông, bọn này thấy nhiều rồi, đừng hòng giở trò lươn lẹo.” “Tôi nói sự thật!” Phùng gia chủ cuống đến mức mồ hôi đổ ra như suối: “Dù gì cũng phải để tôi hoàn thành xong giao dịch với Oloris đã rồi hẵng nói, Oloris là công ty sản xuất mỹ phẩm chăm sóc da dưới trướng Tập đoàn Venus, thiệt hại không kể xiết đâu!”
Nhà họ Tu là đế quốc kinh doanh số một Đế đô, mà cũng không dám trễ nải giao dịch với công ty dưới trướng Tập đoàn Venus. “Ối chà, uy hiếp ngược lại bọn này cơ đấy?” Đội trưởng đội số 2 ngoáy ngoáy tai, vẻ mặt kỳ quái: “Giám đốc của Oloris thì không có đâu, nhưng CEO của Tập đoàn Venus thì có này, vừa mới tới, có muốn gặp tí không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]