“Lại còn cũng tàm tạm mà được hơn Nhan báo. E là không biết Nhan bảo đã có mấy buổi triển lãm thư pháp nhỉ?”
“Nói3 thật, trồng thì cũng xinh nhưng quá coi thường người khác. Nhan bảo, cho cô ta mất mặt đi!” Tuy vào giới giải trí nhưng1 Tu Vũ là Đại tiểu thư của nhà họ Tu, cầm, kỳ, thi, họa, lĩnh vực nào cũng tinh thông.
Nhưng có thể mở triển lãm9 thư pháp thì cũng có thể biết được trình độ thư pháp của Tu Nhân quả đúng là lợi hại.
Nhất là khoảng thời gian 3trước, một bức tranh chữ của cô ta còn được phó hội trưởng của Hiệp hội Nghệ thuật
Thư pháp nước Hoa đích thân đưa đến t8riển lãm thư họa quốc tế để tham gia cuộc thi.
Fan cũng đều biết Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa đại diện cho cái gì. Tất cả đại sư thư pháp hàng đầu của nước Hoa đều ở trong hiệp hội này, hơn nữa, những đại sự thư pháp này không dễ dàng nhận đồ đệ.
Đúng là có nhờ vào nhà họ Tu, nhưng chính bản thân Tu Nhan cũng rất lợi hại.
Doanh Tử Khâm xem xong cảnh nhảy lầu mất trí nhớ, cuối cùng cũng dời ánh mắt lên người Tu Nhan: “Tôi viết một chữ, khá đắt.” Nụ cười của Tu Nhan vụt tắt: “Ý bạn Doanh là…?”
Câu chuyện của hai người được truyền lại rõ ràng trên màn hình trực tiếp.
Bình luận lướt trên màn hình tràn ngập dấu hỏi chấm.
“??? Cô ta biết Nhan bảo là Đại tiểu thư Tu gia nên cố ý lừa đảo ư?”
“Cái gì mà chữ của cô khá đắt? Có biết một chữ của Nhan bảo có thể bán được 200 nghìn không? Chữ của cô có thể đặt được đến đâu?”
“Nhan bảo, đồng ý với cô ta đi. Nếu cô ta thua, cô ta cũng phải mua chữ của cậu!”
Tu Nhan liếc nhìn bình luận một cái, ngẫm nghĩ một chút, mỉm cười: “Vậy được, ai thua thì phải mua chữ của người kia.”
Nghe vậy, Doanh Tử Khâm ngáp một cái, vẻ mặt lười biếng: “Vậy đến đây.”
Tu Nhan gọi điện thoại, bảo người mang giấy bút mực nghiên qua cho cô ta. “Bạn Doanh, đây là trang web của Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa.” Tu Nhan mở một địa chỉ web: “Sau khi chúng ta đãng chữ của mình lên, trang web sẽ chấm điểm.”
“Bình thường chữ được 90 điểm là có thể bán được 500 nghìn rồi.”
Nói rồi Tu Nhan lại nhấc bút lên: “Bạn Doanh cần chiếc nào? Lông sói hay lông dễ?”
Doanh Tử Khâm liếc một cái, tuỳ tiện lấy một chiếc: “Gì cũng được.”
Tay Tu Nhan cầm bút ngừng lại, lại cười nói: “Vậy xem ra bạn Doanh rất lợi hại rồi.” “Lợi hại cái gì? Người mới nhập môn thư pháp cũng biết các thư họa khác nhau dùng những loại bút khác nhau. Lại còn gì cũng được cơ.”
“Căn bản là chưa từng được học nhỉ. Vốn dĩ là một học sinh nghệ thuật mà lại chạy đi tham gia ISC, giờ xem ra môn nghệ thuật cũng không được?”
Tu Nhan trải một tờ giấy tuyên ra, chấm mực xong thì bắt đầu viết.
Chữ cô ta viết là thể hành, trong nét chữ toát ra vẻ tự nhiên, phóng khoáng. Lúc viết, Tu Nhan liếc cô gái một cái, thấy cô viết một chữ xong thì cô lại dồn sự chú ý đến tivi.
“Bây giờ tớ đăng chữ của chúng ta lên mạng.” Tu Nhan mở phần chia sẻ màn hình, chắc chắn mỗi người trong phòng phát trực tiếp đều có thể nhìn thấy.
“Nhan bảo mau đăng lên chấm điểm đi, như vậy mới có thể cho cô ta biết ai được hơn ai.”
“Mình đăng lên ngay đây.” Tu Nhan cười an ủi fan: “Mọi người đừng sốt ruột.”
“Tử Khâm.” Đằng Vận Mộng thấp giọng: “Nếu cậu thua cũng không sao. Dù gì Tu Nhan cũng được coi là một nửa người của Hiệp hội Nghệ thuật Thư pháp nước Hoa rồi, cậu ta thực sự rất lợi hại.”
Doanh Tử Khâm từ từ vươn vai: “Thắng tiền thì mời cậu đi ăn.” (D Đằng Vận Mộng: “???”
Vì hai chữ cùng được đăng lên nên có điểm cùng một lúc với nhau.
Tu Nhan đặc biệt chiếu điểm của Doanh Tử Khâm trước. Chuột của cô ta di chuyển, mở mục điểm số. Con số 100 đỏ chói nhảy ra trước mặt cô ta, trang web còn phối hợp phát ra tiếng hoan hô nữa.
Fan trong phòng phát trực tiếp phút chốc yên ắng hắn.
Con số 100 này rõ ràng đã tát thẳng vào mặt họ.
“Thư pháp của bạn Doanh quả nhiên lợi hại.” Tu Nhan vẫn cười như cũ, vẻ mặt không có bất kỳ thay đổi nào: “Tớ không học nghệ thuật, không thể so được.”
Cô ta lại mở điểm số của mình.
Một con số 8 nhảy ra.
Tiếng hoan hô lập tức biến mất, thay vào đó là tiếng đàn nhị thảm thiết.
Đằng Vận Mộng bật cười thành tiếng Doanh Tử Khâm ẩn ẩn đầu
Thịnh Thanh Đường bị gọi là lão ngoan đồng quả thật không phải là không có đạo lý.
Trang web mà cũng có thể làm thành như vậy.
Ngón tay Tu Nhan run run, không thể tin được vào mắt mình. Nếu không phải là đang phát trực tiếp, cô ta đã nhào lên rồi.
Con số 8 này hệt như con dao đâm vào mắt cô ta vậy. Lần trước đã được 80 điểm, cô ta lại luyện tập rất lâu, đến thầy của cô ta còn hiếm khi khen ngợi cô ta một câu, sao giờ chỉ có 8 điểm thôi?
Tu Nhan vén tóc sau tai, miễn cưỡng bình tĩnh lại, không còn cười nữa: “Hệ thống xảy ra vấn đề rồi, tớ tải lại lần nữa.”
Vừa nói, cô ta vừa tải lại chữ lên.
Mấy giây sau, điểm số xuất hiện, là 85.
Tu Nhan thở phào một hơi, mỉm cười nói: “Đây mới là điểm đúng, mình lại tải chữ của bạn Doanh lên.”
Cô ta ấn vào nút tải.
Điểm số được đưa ra nhanh chóng, vẫn là 100.
85 và 100 còn đỡ hơn rất nhiều so với 8 và 100.
Nhưng không đợi Tu Nhan thả lỏng hoàn toàn, giây tiếp theo, điểm của cô ta lại thay đổi.
Từ 85 biến thành 8.
Một lần nữa, tiếng đàn nhị lại vang lên.
Bình luận trong phòng phát trực tiếp hoàn toàn rơi vào im lặng, fan không thốt lên được dù chỉ một chữ.
Hiển nhiên có thể thấy được, không phải là hệ thống của trang web xảy ra sai sót mà là điểm của Tu Nhan chính là
8. Cuối cùng, người phá vỡ trầm mặc là người qua đường và một bộ phận antifan của Tu Nhan.
“Tôi dùng trang web này rồi, điểm nó đưa ra dựa trên so sánh. Nếu chữ ai đẹp thì điểm của những người khác sẽ giảm xuống.” “Chời đựu, há há há há, thế nên thư pháp của em gái Thần Nhan quá đẹp, trực tiếp hạ điểm của Tu Nhan xuống còn có mỗi một hàng đơn vị thôi à? Không được rồi, tôi cười muốn chớt.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi, người ta được 100 điểm là vì hệ thống chỉ có 100 điểm thôi.”
“Quả thật là cũng tàm tạm nhưng được hơn cô. Nếu người ta viết cẩn thận, chẳng phải căn bản Tu Nhan không xứng để so sánh ư?” “Ngôi sao nổi tiếng bắt nạt người thường, không ngờ người ta là chuyên nghiệp. Đá phải cục sắt rồi đúng không?”
“Mặt mũi fan ở đầu mà đòi vả vào mặt người ta? Giờ thể diện của mình mất sạch rồi nhỉ?” Dù admin có không ngừng xóa và cấm bình luận thì cũng không thể khống chế được tình hình. Buổi phát trực tiếp này dành cho fan song lại biến thành hiện trường bị chế giễu tập thể.
Fan thì càng xấu hổ hơn, quên mất việc nói đỡ cho Tu Nhan
Tu Nhan cạch một cái, gấp màn hình máy tính xuống, thần kinh vẫn luôn căng như dây đàn của cô ta cuối cùng cũng vỡ vụn. “Tôi không lấy nhiều đầu, một triệu thôi.” Doanh Tử Khâm tựa trên sô pha, rất lười biếng: “Gửi cậu mã QR rồi, nhớ chuyển tiền đấy.”
Tu Nhan xanh mặt bỏ đi.
Lúc đi ra, tay cô ta vẫn còn đang run rẩy.
Lúc này Đằng Vận Mộng mới hoàn hồn.
Hình như người đảm đương nhan sắc và trí tuệ của nhóm họ còn là người rất biết kiếm tiền.
***
Trở về phòng ngủ của mình, Tu Nhan tức giận đập vỡ nghiên mực.
Lồng ngực cô ta phập phồng, cầm điện thoại lên gọi điện: “A lô, đúng rồi, là tôi, ngày mai chúng tôi sẽ ra ngoài một chuyển. Đến lúc đó, tôi gọi cô ta theo, anh xem tình hình mà ra tay đi.”
Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì.
Tu Nhan bật cười: “Không có bối cảnh, lại đến từ thành phố Hộ, chúng ta ai cũng có thể khiến cô ta yên lặng biến mất ở Đế đô. Phùng Hoa, nếu anh không cần thì tôi đi liên lạc với người khác. Tin rằng mấy người anh em của anh cũng sẽ hứng thú.”
“Đừng, đừng, đừng Tu Đại tiểu thư.” Nghe đến đây, Phùng Hoa cuống hết cả lên: “Tôi muốn, tôi muốn, con nhóc đẹp như thế, làm khó cho Tu Đại tiểu thư nghĩ đến tối trước rồi.” “Nói trước nhé, tôi chỉ phụ trách dẫn người ra thôi.” Tu Nhan lạnh nhạt nói: “Những chuyện khác tôi không quan tâm.” “Được, cô dẫn người qua đây là được.” Phùng Diệp nói: “Chuyện này tôi làm nhiều rồi, sẽ không liên lụy đến Tu Đại tiểu thư đầu, hơn nữa, tôi cũng đâu dám chứ?”
Tuy nhà họ Phùng cũng được coi là gia tộc có danh tiếng ở Đế đô những căn bản là không thể so với nhà họ Tu.
Đừng nói Tu Nhan đưa người đến cho gã, dù là nhờ giúp đỡ, Phùng Hoa cũng bắt buộc phải làm đến nơi đến chốn.
Gã uống một ngụm rượu, mở bức ảnh Tu Nhan gửi cho, đắc ý mà khoe khoang với mấy cậu ấm bên cạnh: “Xem này, em gái này trông ngon nhỉ?”
“Ồ, công tử Phùng, ở đâu vậy?” Một cậu ẩm bên cạnh rất ngạc nhiên: “Ngôi sao nào à?” “Không phải, không phải, chỉ là người bình thường thôi.” Phùng Hoa phất phất tay: “Tu Đại tiểu thư nói tặng em gái này cho tôi, đến lúc đó chơi chán rồi, tôi cho các cậu.” “Được đấy.” Cậu ấm nọ cười: “Tôi cũng muốn thử xem thế nào, có điều đoán chắc Mục công tử sẽ không tham gia vào vụ này đầu, đúng không?” Cậu ta quay đầu, nhìn Mục Thẩm Châu đang ngồi một bên, trêu ghẹo: “Mục công tử của chúng ta sắp trở thành người kế thừa nhà họ Mục rồi.”
Mục Thẩm Châu lại nhìn chằm chằm vào bức ảnh kia, không nói gì.
Phùng Hoa chú ý đến thay đổi trên khuôn mặt của Mục Thẩm Châu, tỉnh cả rượu: “Mục công tử quen sao? Người của cậu?” Nếu là người Mục Thẩm Châu quen, gã cũng không dám động vào.
Nhà họ Tu và nhà họ Mục, gã đều không thể đắc tội được. Gã tham sắc nhưng còn tham sống hơn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]