Cô gái đội mũ lưỡi trai, mặc áo cộc tay màu trắng và quần jeans xanh đậm.
Đôi chân thon dài thẳng tắp, làn da trắng tựa ngọc gần như trong s3uốt. Chỉ mặc bộ trang phục cực kỳ phổ thông đi
trên đường nhưng cô vẫn có sức hấp dẫn khiến mọi người chú ý đến cô ngay lập tức.
Cô gái khô1ng đeo kính râm hay khẩu trang, lại đi từ phía đối diện tới nên Mục Thẩm Châu có thể nhìn rõ gương mặt cô.
Đó là một gương mặt cực kỳ xinh 9đẹp.
Mục Thẩm Châu hơi nhíu mày.
Sao cậu ta vừa về Để đô, Doanh Tử Khâm cũng đến để đồ thể này?
Nhà họ Doanh không có họ h3àng gì ở Để đô, Doanh Tử Khâm đến đây làm gì?
Thấy sắc mặt cậu ta thay đổi, Mục phu nhân quay đầu, nhìn theo tầm mắt cậu ta: “Sao thế?”
Mục phu nhân cũng nhìn thấy cô gái nhưng bà ta đã sớm quên mất Doanh Tử Khâm là ai. Trước giờ bà ta không có
thói quen nhớ mặt những người không quan trọng.
“Nhìn thấy một người quen thôi ạ.” Mục Thẩm Châu nói: “Mẹ, con qua đó chào hỏi.”
Nói xong, cậu ta đi lên phía trước, thái độ rất lịch sự, khách sáo mà hờ hững: “Doanh tiểu thư, lại gặp nhau rồi, cô
tới Để đó có việc gì thế?”
Thế nhưng cô gái không trả lời.
Cô còn không liếc nhìn cậu ta lấy một cái, làm như hoàn toàn không quen biết người này.
Cũng như không nghe thấy cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-thien-kim-lai-di-va-mat/573975/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.