“Đệt, hóng đến ngu cả người rồi đây, cho nên bức tranh chữ này là do cô ấy viết?”
“Thế mà cô ấy còn nói bức tranh chữ đó là rác rưởi? Hiểu được chết liền.”
“Lầu trên à, cái này thì cậu không hiểu rồi, tôi học vẽ ở học viện mỹ thuật nè, mỗi lần nhìn lại mấy bức tranh mình vẽ lúc trước, đều cảm thấy rác vì.”
“Tôi cũng thế, tôi cũng thế, thật sự là không nỡ nhìn thẳng, còn nghĩ mình mắc cái giống gì mà vẽ ra bức tranh xấu đau xấu đớn như thế.”
“Tuyệt vời, tôi thích bạn này rồi đấy, không phải anh nói chữ này không phải do tôi viết ư? Vậy thì tôi sẽ nói chữ mà anh cho là đẹp đều là rác rưởi, rồi ngay trước mặt anh viết một bức khác và mặt anh, có đau không nè?”
“Đau đau đau, mặt Lâm Tỉ xanh lè rồi kia kìa.” Lâm Tỉ tuổi nhỏ đã thành danh, vô cùng kiêu ngạo,
Anh ta xuất sứ sớm, thầy lại là đại gia thư pháp cùng đời với Thịnh Thanh Đường. Đây là lần đầu tiên anh ta bị Thịnh Thanh Đường dạy dỗ như vậy, còn bị không ít người chỉ trỏ mỉa mai.
Chỉ vì như vậy mà bị xem là cùng “gian lận”.
Lâm Tỉ không phải đồ ngốc, anh ta đột nhiên nghĩ ra gì đó. Anh nhìn quét qua, dừng lại trên người Chung Tri Vãn đang ngồi bên dưới sân khấu. Ánh mắt lạnh lẽo đến cùng cực. Chung Tri Vãn hoảng hốt né tránh ánh mắt của Lâm Tỉ, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-thien-kim-lai-di-va-mat/573822/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.