Doanh Tử Khâm vừa dứt lời, đừng nói đến Doanh Lộ Vi, bà cụ Doanh, Chung Mạn Hoa mà tất cả mọi người xung quanh đều ngây người.
Nếu trước đó chỉ là buồn chán nên hỏng chuyện thì giờ họ đã bị chấn động hoàn toàn, chen chúc nhau đến xem.
Trong góc, cô gái đứng quay lưng về phía mọi người. Cô mặc bộ đồng phục cộc tay, làn da trắng trong suốt, mạch máu trên cánh tay rõ ràng đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Hiển nhiên là do thiếu máu lâu ngày, cơ thể mất sức sống quá độ.
“Trời đất, tôi còn tưởng chỉ là con gái xích mích với gia đình nên mới tỏ thái độ thôi, hóa ra cô bé này chỉ là công cụ cung cấp máu tươi?”
“Một năm rút máu tận 13 lần? Mất trí rồi à. Tôi đi hiến máu, bác sĩ nói nửa năm hiển một lần là tốt nhất, hiến cách ba tháng là đã tổn hại đến sức khỏe rồi, vậy mà…”
“Chắc hẳn cái nhà này nghĩ không chết là được, tởm thật đấy.” Người qua đường biết nhà họ Doanh nhưng phần lớn không biết mặt người nhà họ Doanh.
Những học sinh trường Thanh Trí thì khác, vì Doanh Lộ Vi là giáo viên âm nhạc danh dự của Thanh Trí, họ đều tăng lên lớp của cô ta rồi.
“Không phải chứ? Sao cô Doanh có thể là người như vậy được? Trước đây tôi từng may mắn được học lớp của cô ấy, cô ấy dịu dàng lắm.”
“Cậu không lướt Weibo mấy hôm trước à? Vốn đã mờ ám rồi, cô ấy mắc bệnh máu khó đông thì có thể hiểu được, nhưng bắt Doanh Tử Khâm hiến máu không cho cô ấy, chậc chậc, đúng là không biết phải nói gì nữa.
“Chẳng trách người lớp xuất sắc nói trước đây Doanh Tử Khâm thường xuyên ngủ gật trong giờ, chắc là do thiếu máu nhỉ?”
Tiệm trà sữa xôn xao, có người giơ điện thoại lên chụp ảnh, tiếng chụp ảnh vang lên không ngừng.
Doanh Lộ Vi mặt cắt không còn một giọt máu, khóe miệng run rẩy. Cô ta ngẩng đầu lên, tất cả mọi người đều nhìn cô ta bằng ánh mắt ghê tởm giống như nhìn thấy thứ rác rưởi bẩn thỉu gì đó vậy.
Trước mặt Doanh Lộ Vi tối lại, cô ta muốn bịt chặt miệng Doanh Tử Khâm ngay lập tức nhưng đến sức lực để đứng dậy cô ta cũng không có.
Sao nó dám?
Sao Doanh Tử Khâm dám nói thẳng ra như thế?
Bà cụ Doanh vừa bất ngờ, vừa tức giận, giận đến mức mụ mị đầu óc. Bà ta ôm ngực nói: “Mày nói cái gì? Nói lại lần nữa tao nghe xem nào.”
Nhà họ Doanh đã nuôi một kẻ ăn cháo đá bát rồi!
Doanh Tử Khâm hất cằm, vẻ mặt điềm tĩnh: “Bên trên có số tài khoản, nhanh lên một tí.”
“Ngược đời…” Ngón tay bà cụ Doanh run rẩy: “Đúng là ngược đời!”
Một đứa con nuôi mà dám huênh hoang như thế.
Đúng là không biết phân biệt tôn ti trật tự
Doanh Lộ Vi cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, giọng cô ta run run, miễn cưỡng nở nụ cười: “Tiểu Khâm, cháu nói gì vậy? Chúng ta là người một nhà, nhắc đến tiền làm tổn thương tình cảm lắm.”
“Hơn nữa, cô cũng không ép buộc cháu, sao lại thành cưỡng chế rút máu cháu được?”
“Câm miệng lại!” Dưới cơn giận dữ, bà cụ Doanh quên mất đây là nơi công cộng: “Ai cần biết mày có muốn hay không, đã vào nhà họ Doanh rồi, hưởng thụ cuộc sống giàu sang phú quý thì sao có thể không trả giá chứ?”
Một câu nói làm chấn động cả tiệm trà sữa. Tất cả mọi người bàng hoàng bởi sự vô liêm sỉ của bà cụ Doanh.
“Bà này cũng ghê nhỉ? Cho người ta có tí tiền là có thể ép người ta hiến máu à?”
“Tôi tra rồi, máu Rh-null có thể truyền cho bất kỳ nhóm máu nào, vì thế nó được gọi là màu vàng, đúng là vô giá, không có trên thị trường. Nhà họ Doanh là gì mà dám ỷ thế hiếp người như vậy?”
“Không thể nhịn được nữa. Tam quan kiểu gì thế này? Tôi cho bà năm triệu, bà chặt tay cho tôi được không?” “Tôi thấy đòi 650 nghìn là còn ít đấy, chẳng phải nhà họ Doanh là một trong bốn gia tộc lớn à? Sao không thể trả cho người ta tí tiền này?”
Lần đầu tiên bà cụ Doanh bị nhiều người mắng đến vậy. Bà ta mặt đỏ tía tai, tim đập như trứng, cứ như sắp ngất đi bất cứ lúc nào.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa.” Doanh Lộ Vi biết nếu cứ tiếp tục đổi co thì sẽ chỉ càng mất mặt hơn.
Cô ta đành lấy điện thoại ra, chuyển ngay 650 nghìn tệ cho Doanh Tử Khâm.
Doanh Tử Khâm nhìn tin nhắn thông báo, không thèm quan tâm nữa mà quay người rời đi.
“Nó… nó…” Khó khăn lắm bà cụ Doanh mới thở ra hơi thì lại tức đến đau tim.
Họ muốn Doanh Tử Khâm rút đơn kiện, cuối cùng chẳng bảo được mà ngược lại còn mất mấy trăm nghìn, còn bị mất mặt trước bao nhiêu con mắt nữa chứ.
Chung Mạn Hoa nãy giờ không nói gì bây giờ mới thấp giọng khuyên can: “Mẹ, về nhà trước đã.”
Lần này bà cụ Doanh không răn dạy con dâu nữa, được Doanh Lộ Vi đưa ra khỏi tiệm trà sữa.
Trước khi lên xe, sắc mặt Doanh Lộ Vi vô cùng khó coi, cô ta gật gật đầu với quản gia đang đi bên cạnh. Quản gia hiểu ý, đi vào quán trà sữa, cười với mọi người trong đó.
“Tôi mong sẽ không thấy chuyện hôm nay xuất hiện trên mạng. Nếu ai dám đăng lên thì là muốn gây phiền phức cho nhà họ Doanh. Nếu đã ở thành phố Hộ thì cũng nên thông cảm cho nhau một chút.”
Rõ ràng là uy hiếp.
Mọi người trong tiệm im lặng.
Họ chỉ là dân đen, quả thật là không thể đấu nổi nhà họ Doanh. Sau khi bắt mọi người trong quán xóa hết ảnh, quản gia mới ra ngoài.
Công viên trung tâm.
Phó Quân Thâm tựa vào cây, lười biếng nói: “Thế nào rồi?”
Trước mặt anh là một chàng trai trẻ, anh ta nói: “Đã treo giải thưởng cho sáu loại dược liệu trên web NOK rồi, giờ đã có ba loại dược liệu được nhận, chắc hẳn.”
Nói đến đây đột nhiên anh ta ngừng lại.
Phó Quân Thâm ngẩng đầu thì nhìn thấy cô gái đi về phía mình, trông cô còn thờ ơ hơn mọi khi.
Lông mày Phó Quân Thâm hơi nhíu, ánh mắt lạnh lùng: “Yểu Yểu, họ lại tìm em à?”
“Ừm.” Doanh Tử Khâm đang ăn kẹo mút, tìm một hòn đá rồi ngồi xuống: “Không sao, mặc kệ họ.”
Phó Quân Thâm gật đầu cười: “Được, đợi anh một chút.”
Anh nghiêng đầu: “Cậu nói tiếp đi.”
Nghe vậy, chàng trai trẻ kia không nhịn được sự ngạc nhiên.
Nghĩa là sao.
Không cần tránh à?
Sao một cô gái bình thường có thể nghe chuyện bí mật của họ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]