Cái bạt tai xé gió, dĩ nhiên là dùng sức rất mạnh.
Chủ nhiệm đạo đức không ngờ tới, hơi ngẩn người: “Bà Doanh, có gì thì từ từ nói, không nên đánh con cái.”
Chung Mạn Hoa quen thói ngang ngược, tất nhiên không hề bỏ vào tai.
“Chát.”
Một cái tát nữa giáng xuống, chỉ đứng nghe thôi cũng thấy xót. Những người bị đánh không phải là Doanh Tử Khâm. Chung Mạn Hoa sửng sốt nhìn Chung Tri Vãn hứng chịu cái tát của mình, sững sờ: “Tri Vãn?”
Doanh Tử Khâm thản nhiên buông hai vai Chung Tri Vãn ra: “Xin lỗi nhé, trượt tay.”
Chung Mạn Hoa ra tay dứt khoát, Chung Tri Vãn lãnh đủ, đứng ngơ ngác. Cô ta đau đến mức hai mắt ầng ậng nước, hai tai kêu ong ong.
“Cậu không sao chứ?” Tu Vũ không tưởng tượng nổi: “Đó là mẹ cậu thật à?” “Không.” Doanh Tử Khâm hạ giọng cười khẽ, vẻ bất cần: “Con nuôi thôi.” “Vãn Vãn…” Chung Mạn Hoa lúng túng: “Không phải cô cố ý đâu, cô xin lỗi cháu.” “Không… không sao ạ” Chung Tri Vãn khó nhọc cất lời, vừa nói một câu, nước mắt đã lã chã tuôn rơi. Cô ta không chịu nổi nữa, ôm lấy mặt chạy vù đi. “Chị còn dám tránh?” Lửa giận bùng lên: “Chị tránh cũng được nhưng sao chị còn dám lôi Vãn Vãn che cho mình? Tôi dạy dỗ chị thế sao?”
“Cô ơi cháu bảo tí, cô nực cười vừa vừa chứ.” Tu Vũ bước lên một bước, đứng chắn trước mặt cô gái, cười khinh bỉ: “Cô không phải mẹ ruột cũng chẳng nuôi nấng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-thien-kim-lai-di-va-mat/573772/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.