Chương trước
Chương sau
Phó Kim Hủ chờ sau khi cô bạn kia đi rồi mới giả vờ như mình vừa mới đến đây. Lúc này chỉ còn một mình Thiệu Hàn Việt đứng trên ban công, hai tay đặt trên lan can, sống lưng vẽ ra một đường cong tuyệt đẹp.
Phó Kim Hủ đứng im nhìn một lát rồi đi về phía cậu: “Không khỏe à?”
Có lẽ do Thiệu Hàn Việt đã uống say, nghe thấy giọng cô mới chậm chạp quay đầu lại: “Sao cậu lại ra đây?”
“Bọn họ đều đang uống rượu, tớ muốn trốn một lát.”
Thiệu Hàn Việt đưa tay xoa đầu cô: “Xem như cậu thông minh.”
“Cậu thấy không khỏe à?”
“Không sao, uống hơi nhiều, hơi chóng mặt.”
“Ừ… Tớ cũng thấy thế, cậu chóng mặt nên bắt đầu nói lung tung rồi.”
Thiệu Hàn Việt hỏi lại: “Nói lung tung?”
Phó Kim Hủ nhìn xa xa: “Đúng vậy, những lời cậu nói với cô bạn kia không phải nói lung tung thì là gì?”
Thiệu Hàn Việt nhìn cô, cuối cùng cũng phản ứng kịp: “Cậu nghe thấy rồi à?”
Phó Kim Hủ liếc cậu, thì thầm: “Cái gì mà trước kỳ thi không yêu nhau, sau kì thi đã yêu nhau. Tớ yêu đương với cậu lúc nào? ”
Thiệu Hàn Việt mím môi: “Tớ, vừa nãy chỉ muốn đuổi cậu ta đi.”
“Ồ…”
“Nhưng đây cũng là những lời tớ muốn nói.” Thiệu Hàn Việt nói.
Ánh mắt của Phó Kim Hủ dời từ nơi xa về nhìn vào cậu.
Từ lâu bọn họ đã hiểu lòng nhau, tuy không ai nói gì nhưng cả hai người đều biết kỳ thi tuyển sinh đại học vừa qua có ý nghĩa thế nào với bọn họ.
Song biết chỉ là biết, đến khi phải đối mặt, trái tim vẫn không thể kiểm soát được nhịp đập.
Ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng hoảng loạn.
Thiệu Hàn Việt nhìn khuôn mặt giả vờ bình tĩnh của Phó Kim Hủ, cong cong khóe miệng.
“Tớ hơi chóng mặt.”
Phó Kim Hủ: “Ừ…”
“Cho tớ dựa một lúc.”
Phó Kim Hủ ngẩn ra: “Hả…”
Thiệu Hàn Việt ôm cô từ phía sau, tựa cằm lên vai cô, dựa sát vào mặt cô.
Hơi thở chậm rãi, có chút nhồn nhột.
“Hủ Hủ, chúng mình yêu nhau đi.”
Bầu trời đêm sâu thẳm, ban công yên tĩnh. Cơn gió đêm thổi qua, mang theo hơi thở rạo rực của mùa hè.
Người bên cạnh không nghe thấy câu trả lời của cô, nhẹ nhàng dụi dụi khuôn mặt cô: “Hử? Yêu nhau đi?”
Giọng Thiệu Hàn Việt vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn.
Đây là Thiệu Hàn Việt tính khí thất thường và rất lạnh lùng kia ư?
Trong phút chốc, nét mặt của Phó Kim Hủ thoáng cái dịu đi, khóe mắt ươn ướt, thế giới trước mắt đều nhòe đi.
Những ngón tay cô bấu chặt vào nhau, ngay lúc này, chỉ có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ làn da cậu, rất nóng, nóng đến nỗi đốt cháy trái tim cô.
“Ừ.”
Một tiếng rất nhẹ, gần như bay theo gió.
Nhưng Thiệu Hàn Việt vẫn nghe thấy: “Thật sao?”
“Ừm.”
“Chắc chắn?”
“…Chắc chắn.”
“Được, vậy sau này cậu đừng hòng nghĩ đến chuyện đổi ý.”
Phó Kim Hủ quay lại, ngước mắt nhìn cậu và nói: “Thiệu Hàn Việt, chính cậu mới đừng nghĩ đến chuyện đổi ý.”
“Không tin tớ thế ư?”
“Hết cách rồi, ai bảo có nhiều cô gái theo đuổi cậu như vậy, đi ra ngoài hóng gió thôi cũng được người ta tỏ tình.”
“… Đây là chuyện đâu thể ngờ được.”
“Ai nói thế? Bình thường ở trường tớ cũng thấy không ít đâu.” Phó Kim Hủ cố tình cà khịa cậu: “Có phải cậu có cái gọi là, vận đào hoa không?”
Thiệu Hàn Việt cúi đầu tựa trán mình vào trán cô: “Thế nhưng ngoài ngồi cùng bàn với cậu ra, tớ chưa từng đến gần những cô gái khác.”
Phó Kim Hủ không nhịn được cười: “Ồ, có vẻ là vậy.”
“Cho nên tớ không phải có vận đào hoa, mà là vận chống đào hoa.” Thiệu Hàn Việt càng dựa vào gần cô hơn: “Đã hiểu chưa?”
Mùi hương của chàng trai mùi rượu bao quanh cô, rõ ràng Phó Kim Hủ uống không nhiều lắm, nhưng lại cảm thấy hơi say.
“Này… Cậu đừng dựa vào sát thế, lỡ có người đi ngang qua thì làm sao bây giờ?”
Thiệu Hàn Việt đỡ gáy cô, hôn lên môi cô: “Quan hệ của chúng ta bây giờ là nghiêm túc, chúng ta có nên ăn mừng không nhỉ?”
“Không, không nên đâu nhỉ?”
“Tớ nghĩ là nên.”
Vừa dứt lời, Thiệu Hàn Việt liền hôn cô.
Phó Kim Hủ không có ấn tượng gì về cái đêm khốc liệt tại làng du lịch, vì vậy khi Thiệu Hàn Việt mạnh mẽ hôn cô, nhịp tim cô càng ngày càng tăng lên.
Ban đầu cô lúng ta lúng túng thừa nhận nụ hôn gần gũi, tàn sát bừa bãi của cậu, sau đó đã thong thả bình tĩnh hơn, rồi ngập ngừng thăm dò đáp lại.
Đầu lưỡi thâm nhập, quấn lấy, dây dưa, hô hấp của hai người quấn quýt lấy nhau, khó lòng tách rời.
“… Tớ không thở được.” Cuối cùng Phó Kim Hủ không thể chịu được nữa: “Cậu đừng cắn tớ…”
Hơi thở của Thiệu Hàn Việt cực kỳ hỗn loạn, sự hưng phấn trong người cậu không thể biết là do người hay do rượu, mười ngón tay cậu luồn sâu vào mái tóc xõa tung của cô, để mặt cô đối diện với mặt cậu: “Không cắn, tớ sẽ nhẹ thôi, được không?”
Phó Kim Hủ sẵng giọng: “Sao cậu còn chưa xong nữa …”
Thiệu Hàn Việt hôn thêm cái nữa: “Tớ không muốn xong.”

**
Sau buổi liên hoan tốt nghiệp chính là kỳ nghỉ hè, nhưng vẫn chưa thi nên gánh nặng trên vai các cô cậu học trò vẫn chưa bỏ xuống được.
Bước ra khỏi cánh cổng trường, mọi người cũng xem như chia năm xẻ bảy tự mình sống cuộc sống của mình, nhưng trên thực tế chuyện nên tám mọi người đều vẫn sẽ tám. Ví dụ chuyện được mọi người tám nhiều nhất gần đây là chuyện Phó Kim Hủ và Thiệu Hàn Việt yêu đương hẹn hò.
Ban đầu là một cô gái nào đó chia sẻ một bài đăng trong nhóm bạn gái vào lúc nửa đêm, bài đăng này ngay lập tức khiến tất cả mọi người tỉnh ngủ.
【Phó Kim Hủ và Thiệu Hàn Việt thật sự yêu nhau!!! Lần này là thật! Tôi xin thề!】
【Ai nói với cậu?!】
【Tớ nhìn thấy, lớp bọn tớ tổ chức liên hoan tốt nghiệp cùng một hội trường khách sạn với bọn họ!】
【Sau đó thì sao?】
【Mau nói đi! Gấp chết tớ rồi!】
【Sau đó tớ đi vệ sinh! Tớ thấy hai cậu ấy hôn nhau. (khuôn mặt bị sốc)】
【Hả????】
【Thật đó, ngay cuối hành lang trên ban công khách sạn! A a a! Tớ điên thật rồi! Tôi đã nhịn rất lâu đó! Thực sự không thể nhịn đượcnhững rồi!】
【Ai bảo cậu nhịn, mau kể cụ thể xem nào.】
【Thiệu Hàn Việt còn có thể hôn người khác…】
【Rất tỉnh táo!!!!!!! Mẹ nó, còn rất quấn người, tớ thấy Phó Kim Hủ lúc đó luôn một mực trốn tránh! Hahahahaha, lúc đó tớ thật sự ngu luôn, ngay cả lấy điện thoại ra chụp cũng không làm được.】
【Quấn người? Dùng từ này cho Thiệu Hàn Việt, cậu nghiêm túc sao?】
【Thật đó, rất ngọt ngào!!!】
【Còn ngọt ngào nữa, tớ đi khóc trước đây, tạm biệt.】

Bài đăng trong nhóm, một truyền mười mười truyền trăm, dần dà tất cả mọi người đều biết.
Do đó khi mọi người quay lại trường điền nguyện vọng thi, thầy Lưu đã đến gần Phó Kim Hủ nói những đại loại như “Tu thành chính quả”, “Thầy cô rất xem trọng các em” vân vân, khiến Phó Kim Hủ lúng ta lúng túng, chỉ muốn đào hố chui xuống đất.
Chẳng qua, ngại thì có ngại thật nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào, nhìn chung thì đã không cần phải che che giấu giấu nữa rồi.
Sau đó, cuối cùng ngày có kết quả cũng đến.
Tối hôm đó, Phó Kim Hủ và Điền Thục Hoa đều trực bên cạnh điện thoại của mình.
Chờ đến khi trong nhóm có người nói đã có thể tra cứu kết quả thi, Phó Kim Hủ lập tức gọi vào số điện thoại thông báo điểm, trong thời gian đợi kết nối, bàn tay run rẩy dữ dội.
Điện thoại được kết nối, cô nhập số báo danh của mình vào, một giọng nữ máy móc phát ra.
“... Ngữ văn 130 điểm, Toán 140, Tiếng Anh 148, Vật Lý 270, tổng cộng 688 điểm…”
“Thế nào rồi?” Điền Thục Hoa không nghe rõ, vôi vàng kéo tay của Phó Kim Hủ.
Cô sững sờ đặt điện thoại xuống: “688.”
“Gì cơ?!”
“688!” Phó Kim Hủ bất ngờ ôm lấy Điền Thục Hoa: “Mẹ ơi! Cao hơn 10 điểm so với dự tính của con!”
“Ôi! Thật tốt quá! Hủ Hủ! Với điểm số này còn có thể vào đại học S rồi!”
“Vâng ạ!”
“Tốt quá! Tốt quá! Ngày mai, ngày mai chúng ta đi ăn mừng! Ăn những món ngon nhất! Ăn bất cứ thứ gì con thích!”
Phó Kim Hủ ưỡn thẳng lưng, trước đó cô luôn lo lắng lần thi này bị điểm kém, không thể đạt được tiêu chuẩn của đai học S, bây giờ xem ra, chắc chắn là đủ rồi!
“Ai da, mẹ phải đi gọi điện thoại, phải báo cho bà ngoại con biết.” Điền Thục Hoa vô cùng vui mừng ngồi trên ghế sofa gọi điện thoại.
Phó Kim Hủ thấy bà đã rơi vào thế giới của riêng mình, len lén cầm điện thoại di động trở về phòng.
Cô mở danh bạ lên, đang định gọi đi thì điện thoại của cô reo lên.
Sau khi thấy tên người gọi đến hiển thị, Phó Kim Hủ vội vàng chạy tới cạnh cửa sổ nhận cuộc gọi.
“Thế nào rồi?”
“Thế nào rồi?”
“…”
Hai người đồng thời lên tiếng đồng thời im lặng, Phó Kim Hủ giả vờ ho vài tiếng: “Cậu nói trước đi.”
Thiệu Hàn Việt cười cười: “Cậu nói trước đi.”
“Vậy tớ nói trước, kết quả của tớ, tạm được, cao hơn tớ mong đợi.”
“Ừ, bao nhiêu?”
“688.”
Thiệu Hàn Việt trầm ngâm một lả: “Đủ đỗ đại học S rồi.”
“Ừm, còn cậu thì sao?” Phó Kim Hủ có phần lo lắng: “Cậu cũng không có vấn đề gì chứ?”
“Tớ…” Thiệu Hàn Việt ngập ngừng: “Không tốt lắm.”
Phó Kim Hủ sững người: “Bao nhiêu?”
Giọng của Thiệu Hàn Việt hơi thấp: “Đầy tớ nhỏ, nếu tớ không đạt yêu cầu, cậu sẽ làm gì?”
Phó Kim Hủ rét lạnh trong lòng, nhưng cô không dám thể hiện điều đó ra, sợ tổn thương Thiệu Hàn Việt lần nữa: “Phát huy không tốt thật ra cũng rất bình thường, nếu, nếu cậu không thể đỗ đại học S cũng không sao, thủ đô còn rất nhiều trường đại học khác… Thiệu Hàn Việt, cậu đừng buồn quá… ”
“Ừ.”
Phó Kim Hủ an ủi: “Chúng mình có thể ở cùng một thành phố đã là rất tốt rồi.”
“Ừ.”
“Vậy cậu thi được bao nhiêu điểm?” Phó Kim Hủ dè dặt hỏi.
Thiệu Hàn Việt ngừng lại chốc lát: “Điểm thi, 716.”
“Hả?”
“716.”
Biểu cảm căng thẳng của Phó Kim Hủ đột nhiên đông cứng, cô nghẹn lời một lúc rồi mắng ầm lên: “…Thiệu Hàn Việt, cậu điên rồi phải không?”
Thiệu Hàn Việt bật cười khi nghe âm thanh từ đầu dây bên kia:
“Aiz, thi không tốt, không ngờ Ngữ văn được có 128 điểm, không biết giáo viên chấm bài môn Văn đã trừ bao nhiêu điểm?”
Phó Kim Hủ nghẹn thêm lần nữa: “… Cậu mau biến đi.”
Ngữ văn 128 điểm mà tổng điểm còn cao như vậy, xem ra các môn khác gần như đạt điểm tối đa. Ôi cái đệch!!!
“Vừa nãy nói chuyện cảm động lòng người lắm mà? Sao thoáng cái đã thay đổi rồi?” Thiệu Hàn Việt nói.
Phó Kim Hủ hừ lạnh: “Cảm động lòng người con khỉ, cúp máy đây!”
“Này…”
Phó Kim Hủ thở hổn hển tắt điện thoại, nhưng tắt máy rồi cô lại vui mừng.
716 điểm, tốt quá!
Người con trai của cô, quả nhiên là một thiên tài thông minh tuyệt đỉnh.
“Hủ Hủ, mau đến đây, nói cho mẹ nghe, vừa rồi con nói con được mấy điểm môn Vật lý?” Điền Thục Hoa ngồi ngoài phòng khách gọi với vào.
“Đợi một chút, con ra ngay đây.” Phó Kim Hủ đặt điện thoại xuống, vui sướng chạy ra ngoài.

Chẳng biết Điền Thục Hoa đang nói chuyện điện thoại với ai, nói mãi một hồi lâu mới hài lòng cúp điện thoại.
“Con gái mẹ giỏi quá đi.”
Phó Kim Hủ cười khúc khích:
“À đúng rồi, mẹ vừa gọi cho cô Đường, bà ấy nói thằng nhóc Hàn Việt kia thi tốt lắm.”
“Vâng ạ, 716, rất giỏi.”
“Đúng thế, con nói xem, đứa bé này trước nay luôn có thành tích kém, sao lần này lại đột nhiên có thành tích tốt như vậy? Đứa bé này thật quá thông minh rồi.” Điền Thục Hoa cảm khái: “Ấy dà? Sao con lại biết nó được bao nhiêu nhanh thế?”
Phó Kim Hủ ngập ngừng: “Dạ, do trong lớp con có bạn đăng lên nhóm của lớp, cho nên con nhìn thấy.”
“À à.” Điền Thục Hoa cười: “Tốt quá, cả hai đứa đều thi điểm cao, nhưng điểm thi đại học trong nước có thể được dùng được ở nước ngoài không? Nếu thằng nhóc Hàn Việt kia muốn ra nước ngoài với cô Đường con, vậy có cần thi lại vào trường học ở nước ngoài không? ”
Nét cười trên mặt Phó Kim Hủ đông đặc: “Dạ?”
Hết chương 57
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.