[1] Trong tiếng Hán có một câu thành ngữ “Giấc mộng Nam Kha”, được dùng để hình dung cõi mộng ảo hoặc một việc không tưởng không thể thực hiện được của ai đó. Thành ngữ này có nguồn gốc từ cuốn tiểu thuyết “Tiểu sử Nam Kha Thái Thú” của Lý Công Tá Đường triều Trung Hoa thế kỷ 9 công nguyên.
Thân thể nóng rực, hô hấp cũng nóng rực.
Cùi chỏ của cậu đặt ngày một bên má, người nóng như lò lửa vậy khiến cô cũng muốn nóng theo luôn.
“Cậu, cậu đứng cho vững…”
Thiệu Hàn Việt không đáp, bỗng đột nhiên đưa tay khoác lên vai của cô. Phó Kim Hủ ngẩng đầu, muốn mượn chút ánh sáng le lói để nhìn sắc mặt cậu, nhưng cậu lại dựa vào quá gần, cho nên không thể thấy được.
Xung quanh đều là hơi thở của cậu, Phó Kim Hủ cảm thấy hô hấp của mình đang dở trở nên khó khăn.
“Thiệu Hàn Việt?” Cô đưa tay định đỡ cậu, đến lúc tay giơ lên rồi lại không biết nên đặt ở đâu.
“Ừ.”
“Cậu sốt rồi.”
“Tôi uống thuốc rồi.” Âm thanh thều thào, khàn khàn.
Phó Kim Hủ nuốt nước miếng, “Nhưng vẫn còn rất nóng.”
“Ừ.”
“Tại sao cậu không gọi người tới, ở nhà một mình thế này nguy hiểm lắm.”
“Gọi ai?”
Phó Kim Hủ khựng người, vấn đề này cô không biết phải đáp sao mới được.
“Được rồi, tôi rất mệt.”
“Hả… Tôi, tôi đỡ cậu lên giường nghỉ ngơi nha.”
“Ừ.”
Nói xong, cậu nghiêng người về phía cô. Lúc này Thiệu Hàn Việt mới đặt hai tay lên vai cô thôi mà cô đã cảm thấy nặng rồi, huống hồ bây giờ sức nặng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-thich-hop-phai-long-em/1417576/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.