Trình Nhiễm uể oải ngồi trên chuyến tàu, tựa đầu vào vai của Tần Tư Lăng.
Không biết đã đi bao lâu, cái chuyến tàu dài cuối cùng cũng đã dừng lại. Cả người cô không hiểu sao lại rất mệt mỏi. Kì thực cô chẳng muốn đi một chút nào cả.
"Tư Lăng... Chân em đau..."
"Nhanh xuống tàu thôi."
Tần Tư Lăng có vẻ không muốn nghe thấy cô nói bất cứ cái gì nữa nên chỉ thúc giục cô nhanh lên. Ai ngờ Trình Nhiễm không những không đi mà ngồi lì ở đấy luôn.
"Đứng dậy."
"Chân em đau."
"Bây giờ em muốn thế nào?"
"Anh cõng em."
Thấy cửa tàu sắp sửa đóng lại, Tần Tư Lăng bất đắc dĩ chỉ thở dài rồi quay lưng, ngồi xuống để Trình Nhiễm leo lên lưng mình. Cô biết ngay là ông xã của cô tốt nhất nên nhanh chóng vui vẻ leo lên lưng của Tần Tư Lăng để hắn cõng mình.
Chuyến tàu này dừng lại ở ga cuối cùng, có nghĩa hai người họ đã trở về thành phố. Mấy ngày nay tha hương ở nơi rừng núi, bây giờ quay lại khiến cho Trình Nhiễm cảm thấy thật thoải mái. Hai người không vội trở về Tần Gia mà trở về biệt thự riêng trước. Do trí nhớ của Tần Tư Lăng chưa có khôi phục hoàn toàn nên Trình Nhiễm đành trở thành người dẫn đường cho hắn.
Khi hai người đứng trước cổng lớn, đúng lúc có một chiếc xe từ trong biệt thự đi ra. Chiếc xe kia đi lướt qua hai người rồi lập tức dừng lại ngay. Quản gia từ trên xe đi xuống mà sắc mặt vui đến nỗi suýt bật khóc.
"Tần tiên sinh... Phu nhân...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-tan-tien-sinh-lai-ghen/906612/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.