Nghe hắn nói vậy, Tống Chí Chương lại hừ lạnh một tiếng: "Sắp c.h.ế.t đến nơi rồi mà vẫn còn ngông cuồng."
Lục Cảnh Tự cụp mắt xuống, nghe vậy chỉ cười nhạt: "Đã sắp c.h.ế.t rồi, Tống Tướng cũng nên để bổn vương làm một con ma thông minh. Dám hỏi Tống Tướng, năm đó mẫu phi của ta ở Đàm Linh sơn, rốt cuộc đã c.h.ế.t như thế nào?"
Tống Chí Chương ngừng lại, rồi cười: "Thì ra bao nhiêu năm nay, ngươi vẫn luôn nghĩ đến chuyện này? Quả là một đứa con hiếu thảo. Thôi được, chắc hôm nay cũng chẳng ai có thể sống sót ra khỏi đây, lão phu sẽ cho ngươi một cái c.h.ế.t thống khoái."
"Năm đó Tiên Đế hạ chỉ đưa ngươi và Thần Quý phi đi là vì ngài ấy biết trong cung có biến, muốn bảo vệ mẹ con ngươi. Chỉ là bản thân ngài ấy còn khó bảo toàn, làm sao bảo vệ được các ngươi? Trên đường ngươi đi Tây Bắc, Thái hậu đã sớm sắp xếp người, nào ngờ lại để Thẩm Vạn Sơn dẫn quân cứu được ngươi. Nhưng mẫu phi của ngươi thì không may mắn như vậy. Năm đó mẫu phi ngươi được sủng ái nhất hậu cung, Thái hậu vốn đã căm hận nàng ta cực kỳ, sớm đã cài người ở Đàm Linh sơn giam nàng ta trên đỉnh tháp chịu hình phạt hàng ngày. Nàng ta biết ngươi bị cướp chặn đường ở Tây Bắc, tâm như tro tàn, nửa đêm nhảy xuống từ trên cao. Đáng thương thay, cho đến chết, nàng ta vẫn không biết ngươi còn sống."
"Sau đó thiên hạ đều biết Đại Hoàng tử tàn sát hoàng thành, nhưng không ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-tam-tieu-thu-da-lam-phan-chua-/3652617/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.