Ta nói xong, đầu ngón tay lướt qua một dãy cọ to nhỏ khác nhau đang treo. 
"Cọ phấn mắt, cọ phấn phủ, cọ tạo khối, cọ kẻ mắt. . ." 
Ta càng nói, ánh mắt Kỷ Vân Nhu càng trở nên cảnh giác: "Tam tiểu thư không thường dạo chơi nơi này, sao lại biết những thứ này?" 
Ta quay đầu nhìn nàng ta, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, vẻ yếu đuối của Kỷ Vân Nhu hoàn toàn biến mất, chỉ còn đầy vẻ đề phòng. 
Thế mới đúng chứ, đây mới là bộ dạng thực sự của nàng ta. 
Thấy nàng ta nhìn chằm chằm vào ta, ta lại nở nụ cười rạng rỡ: "Không phải đều viết ở đây sao, ai mà chẳng biết đọc." 
Kỷ Vân Nhu sững người, tiến lên vài bước nhìn, chỉ thấy trên những cây cọ đó quả thật đều dán chữ nhỏ. 
"Tiểu Sơn trùng điệp nắng tà. Tóc mây má thắm, mặn mà thơm hương. . ." 
Nghe thấy có người ngâm nga phía sau, đám thiếu nữ nghe thấy lập tức quay đầu nhìn. Chỉ thấy Văn Trình mặc áo gấm màu xanh nhạt, đầu đội bạch ngọc quan, tay cầm quạt gỗ đàn hương, từ lầu bốn nhẹ nhàng bước xuống, quả là một công tử phong nhã anh tuấn. 
Gia cảnh của đám thiếu nữ này đều không tồi, nhìn hắn ta một lượt từ trên xuống dưới, chỉ riêng viên ngọc gắn trên thắt lưng hắn ta đã đáng giá nghìn vàng rồi, nhìn một cái là biết không phải người thường. 
Ánh mắt mọi người lấp lánh, lại thấy hắn ta liên tiếp bỏ qua Tống Uyển Ninh và Tô Nguyệt Dung, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-tam-tieu-thu-da-lam-phan-chua-/3652601/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.