Chương trước
Chương sau
Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Không sao, sau này có ta ở bên cạnh người, sẽ không cô đơn nữa." 
Lãnh Ly Tuyên lẳng lặng nhìn hắn, sau đó nở nụ cười, nói: "Được." Dừng một chút, hạ xuống một quân cờ, lại nói, "Chúng ta đã nói rồi nhé, ngươi không được tự ý rời đi." 
Nam Cung Thiếu Uyên mỉm cười, cũng hạ xuống một quân cờ, nói: "Nhất định." 
Lãnh Ly Tuyên hạ xuống một quân cờ, sau đó chỉ vào ván cờ này, thản nhiên nói: "Ngươi thua." 
Nam Cung Thiếu Uyên cúi đầu nhìn nhìn, không hề để ý, nói:  "Trong dự liệu." 
Khóe miệng Lãnh Ly Tuyên nhếch lên, nói: "Chơi thêm một ván nữa." 
"Được."
Lãnh Ly Tuyên nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Đến đây thôi, hình như trời sắp tối rồi." 
Nam Cung Thiếu Uyên cũng nhìn bầu trời mờ nhạt bên ngoài, nói: "Quả thật trời đã tối." 
Hai người lẳng lặng đánh cờ một hồi, Nam Cung Thiếu Uyên hỏi: "Sư tôn muốn ăn cái gì? Ngày mai ta sẽ làm cho sư tôn ăn." 


Lãnh Ly Tuyên nhớ lại mấy món đồ ăn lần trước đút cho hắn, chọn mấy món đó cho Nam Cung Thiếu Uyên ăn, sau đó lại nói: "Đúng rồi, còn có đậu hủ cay nữa." 
Nam Cung Thiếu Uyên cười, xác định mấy thứ này đều là Lãnh Ly Tuyên hay ăn, xem ra khẩu vị vẫn không thay đổi.
Trên thực tế, vòng tới vòng lui, mấy món ăn này vẫn là món Lãnh Ly Tuyên thích ăn nhất. 
Sáng sớm hôm sau, Nam Cung Thiếu Uyên liền xách hộp thức ăn đến gõ cửa.
Lấy từng đĩa thức ăn ra, có khá nhiều món Lãnh Ly Tuyên nói, có điều còn có thêm canh và cơm trắng.
Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Sáng sớm ăn nhiều đồ cay như vậy, đối với thân thể không tốt, ta làm thêm chút đồ thanh đạm."
Lãnh Ly Tuyên "Ừ" một tiếng, nhìn thoáng qua canh nước lạnh nhạt kia, không có chút hứng thú muốn ăn. Nhìn lướt qua các món ăn khác, nhất thời khẩu vị tăng lên rất nhiều, vui vẻ ăn.

Nam Cung Thiếu Uyên chặn bàn tay của y muốn vươn về phía đĩa ớt xanh cay nóng, nói: "Sư tôn uống một chút canh đi." 
Lãnh Ly Tuyên liếc mắt nhìn nước canh nhạt nhẽo kia một cái, lại nhìn ánh mắt có chút chờ mong của Nam Cung Thiếu Uyên, vẫn bưng nó lên uống một ngụm, hình như cũng không vô vị như trong tưởng tượng, liền uống thêm vài ngụm mới buông xuống.
Nam Cung Thiếu Uyên thấy thế, mỉm cười.
Lãnh Ly Tuyên nhìn chén canh kia dường như đang suy nghĩ cái gì đó, sau đó múc một muỗng đưa đến trước miệng Nam Cung Thiếu Uyên, lần này hắn ngược lại không thổi nguội, mà là trực tiếp uống xuống.
Khóe môi Lãnh Ly Tuyên hơi nhếch lên, đặt chén canh này ở trước mặt hắn, nói: "Đều cho ngươi uống." 
"Nhưng đây là làm cho người mà." Nam Cung Thiếu Uyên nhìn khuôn mặt khẽ nhếch khóe môi của Lãnh Ly Tuyên, yên lặng nuốt những lời này xuống.

Lãnh Ly Tuyên vừa ăn vừa nhìn chằm chằm chén canh kia, muốn xem khi nào hắn uống, quan trọng nhất là có thích uống canh kia hay không. 
Nhìn một hồi, thoáng nhìn thấy Nam Cung Thiếu Uyên bưng chén lên, từng ngụm từng ngụm uống hết.
Xem ra là thích.
Sau khi ăn xong.
Lãnh Ly Tuyên hỏi: "Bình thường Thiếu Uyên đều làm cái gì?" 
Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Luyện kiếm." 
Lãnh Ly Tuyên nói: "Hai ngày nay ngươi cần nghỉ ngơi, không thể luyện kiếm." Dừng một chút, nói: "Còn làm gì nữa?" Thật ra y muốn tìm hiểu sở thích của Nam Cung Thiếu Uyên một chút, cho nên mới hỏi như vậy.
Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Chơi cờ." 
"Còn gì nữa?" Lãnh Ly Tuyên nói.
"Nghiên cứu món ăn mới." Nam Cung Thiếu Uyên trả lời.
"Còn cái gì nữa?" Lãnh Ly Tuyên tiếp tục hỏi.
"Còn…" Nam Cung Thiếu Uyên nghĩ nghĩ, rồi sau đó cười nói, "Hết rồi." 
Lãnh Ly Tuyên ở trong lòng yên lặng thở dài một hơi, suy nghĩ: Vẫn là cái gì cũng không hiểu.
Lúc này, Nam Cung Thiếu Uyên đột nhiên nói: "Ta thích nhất… là chơi cờ với sư tôn." 
Khóe môi Lãnh Ly Tuyên cong lên một độ cong đẹp mắt, nói: "Vậy ta chơi với ngươi mấy ván cờ thế nào?" 
"Đương nhiên không thể tốt hơn." Nam Cung Thiếu Uyên nói.
Quỷ U Tông.
Bạch Phong chắp tay, nói: "Tông chủ." 
Khương Sách liếc gã một cái, nói: "Hề Vinh đâu? Sau không thấy hắn." 
Bạch Phong hơi xoay người, cúi đầu nói với ông: "Hề Vinh đại nhân nói là có chuyện gấp cần đi làm, nhìn dáng vẻ vội vàng của ngài ấy, hẳn là chuyện quan trọng, có điều, qua một thời gian ngắn sẽ trở về." 
Khương Sách thở dài một hơi, sau đó nhìn Bạch Phong cau mày nói: "Ngươi ở đây làm cái gì, chuyện ta bảo ngươi làm thế nào rồi?" 
Bạch Phong cười một tiếng, nói: "Chính là vì việc này ta mới dám đến quấy rầy tông chủ." 
Khương Sách chợt trước mắt sáng ngời, hỏi: "Thế nào?" 
Bạch Phong chắp tay, nói: "Chúc mừng tông chủ, tìm được thiếu chủ." Dừng một chút, nói, "Có điều…"
Khương Sách khẩn trương hỏi: "Có điều cái gì?" 
Bạch Phong cười cười, nói: "Không có gì, thiếu chủ chỉ muốn gặp một mình ngài." 
Khương Sách kích động nói: "Nó ở đâu, mau dẫn ta đi." 
Bạch Phong gật đầu một cái, nói: "Dạ." 
Đi mãi đi mãi, Khương Sách đột nhiên dừng lại, đứng ở nơi đó.
Bạch Phong ngẩn người, e ngại hỏi: "Sao vậy, tông chủ." 
Chỉ nghe Khương Sách nói: "Ta… ta đã không thấy nó kể từ khi nó được sinh ra, cũng không ôm nó một lần. Hiện giờ, ngay cả tên nó là gì, ta cũng không biết, ta…"
Mặt Bạch Phong co rút một chút, rồi sau đó cười cười, nói: "Không nghĩ tới tông chủ cũng sẽ có lúc khẩn trương, bối rối như vậy. Thiếu chỉ tên là Nam Cung Thiếu Uyên, theo họ phu nhân." 
Khương Sách lẩm bẩm nói: "Nam Cung Thiếu Uyên, Nam Cung Thiếu Uyên…" 
Bạch Phong bất đắc dĩ cười nói: "Đi thôi, có chuyện gì, gặp mặt rồi nói thì hơn." 
"Nói cũng đúng." Liền đi theo Bạch Phong đến một gian phòng.
Bên trong trống rỗng, một người cũng không có, Khương Sách vừa muốn mở miệng, chợt nghe Bạch Phong nói: "Tông chủ ở đây chờ một chút, ta đi dẫn thiếu chủ đến." 
Hai tay Khương Sách không nhịn được nhéo nhau, nói: "Được, được." 
Chốc lát sau, một vị thiếu niên cao gầy khuôn mặt chững chạc, anh khí bức người, mặc huyền y đạo bào đi vào.
Khương Sách nhìn thiếu niên trước mắt cao hơn ông nửa thước, nghẹn lời, nói: "Thiếu Uyên, Thiếu Uyên." 
Nam Cung Thiếu Uyên kêu lên: "Phụ thân." 
Khương Sách mừng rỡ cười, trong giọng nói tràn đầy cảm khái nói: "Lớn và cao như vậy." Sau đó áy náy nói, "Đều tại ta, mấy năm nay để con chịu ủy khuất." 
Nam Cung Thiếu Uyên nở nụ cười, sau đó lắc lắc đầu.
Khương Sách từ trên xuống dưới nhìn hắn, phảng phất như muốn đền bù lại những thứ lúc trước bỏ lỡ. 
Sau đó như là nghĩ đến cái gì đó, vươn tay, từ lòng bàn tay huyễn hóa ra một mũi tên, đưa nó cho Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Đây là Khôn Nguyệt Tiễn, bây giờ ta giao nó cho con, ở Ma giới ai có được nó, kẻ đó chính là chủ nhân Ma giới, con hiểu ý của ta chứ?" 
Nam Cung Thiếu Uyên trước mắt sáng ngời, nhướng mày, nhận lấy, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nói: "Phụ thân đây là muốn giao Ma giới lại cho ta sao?" 
Khương Sách gật mạnh đầu.
Nam Cung Thiếu Uyên sau đó cười nói: "Vừa hay, ta cũng có lễ vật muốn tặng cho ngươi." 
Khương Sách như không ngờ tới, trên mặt tràn đầy ý cười, không thể tin nói: "Ta cũng có sao, con tặng cho ta?" 
Nam Cung Thiếu Uyên khẳng định: "Đúng, ta tặng ngươi." Dừng một chút, lại nói, "Ta muốn cho ngươi một bất ngờ, phụ thân nhắm mắt lại trước đi." 
Khương Sách nói, "Được." Sau đó nhắm chặt mắt lại.
Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Nhất định không được mở ra." 
Khương Sách gật gật đầu.
Nam Cung Thiếu Uyên cầm Khôn Nguyệt Tiễn lên, nhắm vào trái tim Khương Sách, tà ác cười nói: "Lễ vật đến rồi." Dứt lời, một mũi tên bắn thẳng vào trái tim ông, không nghiêng không lệch.
Khương Sách bỗng dưng phun ra một ngụm máu tươi, mở mắt, nhìn ngực mình, ngẩng đầu khó có thể tin nhìn gã, một câu cũng không nói ra, "bịch" một tiếng, ngã xuống đất.
Gã hài lòng cười, nghiêng nghiêng nhìn Khương Sách ngã trên mặt đất, nói: "Ngu xuẩn." Sau đó hóa thành bộ dạng ban đầu, là Bạch Phong.
Ngữ khí Bạch Phong có chút tán thưởng nói: "Thuật hóa trang này quả thật là thiên hạ nhất, ngay cả cha ruột cũng không phân biệt được." 
Bạch Phong nhìn Khôn Nguyệt Tiễn trên tay mình, lấy tay vuốt ve nó, nói: "Không nghĩ đến Khôn Nguyệt Tiễn này dễ dàng nắm trong tay như vậy." Gã tà ác nói, "Nam Cung Thiếu Uyên, ta muốn ngươi vĩnh viễn không có chỗ đứng! Đợi ta trở thành tông chủ, còn sợ tìm không được nội tạng tương tự như Mặc Cúc sao! Đến lúc đó, Mặc Cúc của ta sẽ cách ngày hồi sinh không xa." Bạch Phong điên cuồng cười to. 
Gã si tâm vọng tưởng vì thế mà rơi vào điên loạn. 
Phái Hoa Linh, Thanh Tâm Phong.
Lãnh Ly Tuyên tùy ý hạ xuống một quân cờ, Nam Cung Thiếu Uyên vừa định hạ một quân cờ, bỗng dưng che ngực, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Lãnh Ly Tuyên đỡ một chút, lo lắng hỏi: "Thiếu Uyên, ngươi bị sao vậy?" 
Nam Cung Thiếu Uyên khoát tay áo, cười, nói: "Không có gì, vừa rồi ngực nhói mạnh một cái, trước mắt đã không sao rồi." 
Lãnh Ly Tuyên thở phào nhẹ nhõm, nói: "Có thể là mệt mỏi, ván này thôi, ngày mai chơi tiếp, ngươi trở về nghỉ ngơi đi." 
Nam Cung Thiếu Uyên xoa xoa ngực, gật gật đầu.
Hôm sau, hai người đang chơi cờ trong phòng, một đóa hoa sen bay vào, Lãnh Ly Tuyên đưa tay cởi bỏ thuật pháp, liền nghe chưởng môn nói: "Ly Tuyên, Hồng viên ngoại gửi thư đến nói nhà ông ta xuất hiện đạo tặc, muốn ta phái người đi giúp ông ta điều tra việc này, ta từng chịu ân huệ của ông ta, việc này không thể không giúp, Du Đồng Phương lại có nhiệm vụ trong người, đành phải ủy thác ngươi đi bắt trộm." 
Lãnh Ly Tuyên nghe xong, nhíu mày, việc này y trước khi sống có xử lý qua, sự tình có chút phức tạp, đến cuối cùng biến thành một trò khôi hài, quả thực không phải là thứ y mong muốn.
Lãnh Ly Tuyên nghĩ nghĩ, dùng linh lực ngưng tụ thành một đóa hoa sen, nói: "Ta biết rồi." 
Lãnh Ly Tuyên nhìn ván cờ chưa chơi xong trước mặt, nói: "Hiện giờ có nhiệm vụ phải làm, xem ra đành phải trở về rồi lại đánh tiếp ván này vậy." 
Nam Cung Thiếu Uyên nói: "Không sao." 
Hai người ngự kiếm hướng đến trấn Vũ Hoa. 
Hồng viên ngoại Hồng Phúc này có hai đứa con trai, con trai lớn Hồng Tề năm nay hai mươi tuổi, đến nay vẫn chưa thành thân. Con trai út Hồng Thiên mười hai tuổi. Hồng viên ngoại là một thương nhân, đôn đáo khắp nơi, trong nhà đều giao cho con trai lớn xử lý, dù sao tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm nông cạn, Hồng viên ngoại mỗi lần ở nhà đều dùng thời gian nhàn rỗi để dạy dỗ con trai lớn Hồng Tề.
Hồng Thiên cảm thấy mình không được phụ thân coi trọng, không có cảm giác tồn tại, bởi vì vậy mà nghĩ ra kế hoạch giả trang đạo tặc trộm đồ vật đáng giá trong nhà, sau đó tất cả mọi người đều không tìm được, lúc bó tay hết cách, bản thân nhảy ra nói bắt được đạo tặc kia, cuối cùng cướp đồ đạc về. 
Liền cho rằng như vậy có thể được phụ thân coi trọng.
Nhưng nó không thể tưởng tượng được chính là, Hồng Phúc căn bản không quan tâm đến những thứ bị mất kia, thứ lão quan tâm chính là sổ sách của lão, bình thường lão theo thói quen nhét hóa đơn vào hộp vàng trong phòng lão, nếu không phải sổ sách kia đối với lão rất quan trọng, lão cũng sẽ không viết thư kinh động người phái Hoa Linh.
Danh dự và uy tín của thương nhân là nặng nhất. Sổ sách bị mất, lão sẽ không biết phải nhập vào hàng gì, cũng không lấy ra được đồ đưa cho khách nhân, ảnh hưởng này đối với một thương nhân mà nói là trí mạng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.