Ba người đi tới trước một căn nhà cỏ, La Sênh mở cửa, bụi bặm đập vào mặt lượn lờ bay dưới ánh mặt trời, nhưng cô lại hồn nhiên bất giác, một cước bước vào.
"Người con có lỗi nhất trong cuộc đời chính là cha. Cha, con đến với cha." La Sênh xoay người nói với Lãnh Ly Tuyên "Lãnh tông sư, cám ơn ngài, cuộc đời này của ta đã không còn gì vướng bận."
Dừng một chút rồi nói: "Bắt đầu đi."
Lãnh Ly Tuyên quay đầu nói với Nam Cung Thiếu Uyên: "Đóng cửa sổ lại, đừng để ánh mặt trời chiếu vào."
"Được." Xoay người đi đóng cửa sổ.
Ánh mặt trời bị ngăn cách ở bên ngoài, trong phòng nhất thời tối đen một mảnh. Nam Cung Thiếu Uyên đi tới phía sau Lãnh Ly Tuyên hỏi: "Có gì cần ta giúp đỡ không?"
Lãnh Ly Tuyên từ trong túi càn khôn lấy ra một cái lư hương, thắp một nén hương: "Trong lúc ta làm, ngươi phải bảo đảm hương này không bị tắt."
"Vậy nếu bị tắt thì sao? Sẽ xảy ra cái gì?" Nam Cung Thiếu Uyên hỏi.
"Sẽ buộc phải gián đoạn, rồi bị phản phệ." Lãnh Ly Tuyên đáp.
Nam Cung Thiếu Uyên nhíu mày, lập tức kiên định nói: "Để ta làm đi."
Lãnh Ly Tuyên ngẩn người, lần đầu tiên bị người khinh thị vẫn là đồ đệ của mình, trên mặt có chút không nhịn được, lạnh lùng nói: "Ngươi còn chưa tu tập thuật pháp này, làm không được. Huống hồ, vi sư chưa bao giờ xảy ra sai sót, lần này cũng sẽ không."
Nam Cung Thiếu Uyên muốn nói thêm lời, Lãnh Ly Tuyên ngắt lời hắn: "Được rồi, đừng nói nữa."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-su-ton-lai-tu-va-chang/895071/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.