"Mẹ, là con. Hôm nay có hái một ít dược liệu về, đợi lát nữa nấu cho mẹ uống." Nàng tiện tay đặt giỏ trong tay ở bên cạnh bàn, dừng một chút, nói tiếp, "Mẹ, vừa rồi khi con về, có hai người muốn ở nhà chúng ta tá túc một đêm, con đồng ý rồi."
Vũ Vi dường như bỗng nhiên nhớ tới còn chưa nói cho đối phương biết tên của mình, quay đầu nói với hai người: "Ta tên Vũ Vi."
"Lãnh Ly Tuyên."
"Nam Cung Thiếu Uyên."
"Người ta gặp khó khăn, chúng ta nên giúp bọn họ, coi như là tích đức làm việc thiện, Vũ Vi làm rất tốt." Phụ nương trong phòng chậm rãi nói.
Vũ Vi cười cười, hướng trong phòng nói: "Vâng, mẹ nói rất đúng."
Trong phòng truyền ra tiếng cười nhẹ.
Vũ Vi mỉm cười, giúp bọn họ rót một ly trà, hai người tiếp nhận, nói lời cảm ơn.
Rồi sau đó nàng xoay người vào trong phòng, một lát sau, trong phòng liền sáng lên ánh sáng màu vàng ấm áp. Lúc nàng đi ra, trong tay cầm hai ngọn nến, một cây đặt ở trong phòng kia, một cây đặt trên bàn của Lãnh Ly Tuyên bọn họ.
Thấy nàng ngồi xuống, Lãnh Ly Tuyên hỏi: "Các người vẫn ở đây sao?"
Vũ Vi cười, nói: "Ừm, vẫn luôn ở đây."
Lãnh Ly Tuyên: "Vậy à? Ở đây bao lâu?" Ngữ khí không nhẹ không nặng, như là chuyện thường ngày.
Vũ Vi lại sửng sốt một chút, rồi sau đó cười: "Lâu lắm, không nhớ rõ."
Lãnh Ly Tuyên nói: "Vậy xem ra cô từ khi sinh ra, đã ở nơi này."
Vũ Vi nói: "...Phải." Nàng bưng một ly trà lên uống, dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-su-ton-lai-tu-va-chang/895061/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.