Chương trước
Chương sau
Trong kiếm, sắc mặt co quắp phun ra một ngụm máu, sau đó khóe miệng khẽ cong cong, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, cuối cùng một tiếng "bịch" ngã về phía sau.
Một con quái vật khổng lồ như thế, trong nháy mắt rơi xuống, dòng khí phút chốc mang lên một trận gió lớn, bỗng dưng cuốn hoa đào trên mặt đất làm hoa đào bay đầy trời giống như tuyết rơi, chậm rãi hạ xuống. Tầng tầng lớp lớp, bao trùm trên người Thanh Diện thú.
Yên tĩnh một lát.
Mọi người chợt hô to lên, mừng rỡ như điên, vây quanh một chỗ.
"Thanh Diện thú đã chết! Cuối cùng cũng chết!!!"
"Đại thù đã báo!!"
"Chúng ta được cứu rồi!"
"Không cần lại lo lắng sợ hãi nữa!"
"Ha ha ha ha!"
"..."
Bên tai truyền đến từng đợt tiếng hoan hô suиɠ sướиɠ.
Lãnh Ly Tuyên nhíu mày, hình như chỗ nào đó không đúng, thắng lợi quá mức dễ dàng, hoặc là có thể nói là Thanh Diện thú nóng lòng chịu chết.


Nam Cung Thiếu Uyên rõ ràng không phải là đối thủ của Thanh Diện thú kia, hắn rõ ràng có thể phản kích, cuối cùng lại buông bỏ chống cự, giống như một lòng muốn chết.
Lãnh Ly Tuyên bên này còn đang nghi ngờ khó hiểu, bên kia liền thấy Nam Cung Thiếu Uyên thu kiếm lại, dường như nhìn thấy thứ gì đó, hơi ngẩn ra.
Sau đó bước nhanh tiến lên, xốc ống tay áo hắn ra, một mảnh ấn ký đỏ thẫm, rõ ràng trần trụi lộ ra bên ngoài.
Nhìn thấy mảnh ấn ký quen thuộc kia, đồng tử Lãnh Ly Tuyên bỗng dưng co rút lại.
Đó là vết bớt giống y đúc với Đỗ Tưu.
Người này... là Đỗ Tưu!
Y lại nhìn về phía vừa rồi, Nam Cung Thiếu Uyên nhìn thoáng qua, bỗng dưng ngẩn ra, đó là một cành hoa đào, chẳng qua cánh hoa đã héo tàn, chỉ còn lại cành đào, yên tĩnh nằm ở trong ngực hắn.
Lãnh Ly Tuyên lẳng lặng nhìn cành đào trơ trụi kia trong lòng hắn, tầm mắt xẹt qua ngực hắn không còn phập phồng nữa, lại ngừng trên gương mặt hung tợn mà người người căm hận, nhất thời suy nghĩ muôn vàn, ngũ vị tạp trần.

Lúc này, Lâm Thải đột nhiên từ trong đám người hoan hô chen ra, nhanh chóng chạy tới, nước mắt xẹt qua khóe mắt theo gió bay về phía sau.
Cô ghé vào bên cạnh Đỗ Tưu, nắm chặt nắm tay, run rẩy đập vào ngực hắn, gân xanh trên trán nổi lên, thống khổ nức nở, cao giọng hô: "Huynh trả ca ca lại cho ta, trả ca ca lại cho ta! Huynh là tên khốn kiếp... huynh là kẻ lừa đảo..." Câu trước vẫn là tiếng kêu căm hận sâu sắc, câu sau như là trút giận, lẩm bẩm.
Thôn dân thấy cô đáng thương, nhao nhao tiến lên khuyên giải, ngược lại càng khiến cô khóc dữ dội hơn.
Lâm Thải run rẩy bả vai, run rẩy nói: "Ta cái gì cũng đã không còn... Đều đi cả rồi..." Trong lời nói, tràn ngập cảm giác vô lực thật sâu.
Thôn dân chỉ coi cô là đại thù đã báo, cảm xúc vốn đè nén thoáng cái đều phát ra, cho nên mới mất khống chế như vậy. Dứt khoát quyết định để cho cô thoải mái khóc một trận, phóng thích tâm tình một chút.

Rồi sau đó ở một bên thảo luận, là dùng lửa thiêu Thanh Diện thú kia, hay là treo ở trước thôn tế lễ. Mọi người bàn tán xôn xao, tất cả nhất thời cũng không quyết định được chủ ý.
Lúc này, Lâm Thải đột nhiên kêu lên chói tai: "Không! Không! Đừng! Đừng mà..."
Đáy mắt Lâm Thải tràn ngập tơ máu, giống như một con sóc bị kinh hách, trợn to hai mắt khẩn cầu nói: "Giao hắn cho ta đi... Ta mới có một lời giải thích với ca ca dưới suối vàng của ta."
Các thôn dân hai mặt nhìn nhau, giống như đang do dự, có mấy người lên tiếng khuyên nhủ, Lâm Thải vẫn kiên trì cầu xin giao thi thể Đỗ Tưu cho cô, hai bên giằng co không dứt.
Nam Cung Thiếu Uyên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Lãnh Ly Tuyên, chờ đợi cách làm của y.
Lúc này Lãnh Ly Tuyên thu hồi ánh mắt dừng lại trên người Lâm Thải, đi tới, nói: "Thanh Diện thú đã trừ, ngày sau cũng không cần lo lắng, an tâm sinh sống. Về phần thi thể của hắn... Vì phòng ngừa vạn nhất, vẫn là giao cho ta xử lý đi."
"Lãnh Tông Sư nguyện ý ra mặt, vậy không thể tốt hơn. Cuối cùng mọi thứ đã được giải quyết, thật sự quá tốt!"
"Đúng vậy, thù của lão mẫu[1] rốt cuộc đã được báo, ta ngày sau cũng có thể diện đi gặp bà!"
"Cuối cùng chúng ta cũng được giải thoát! Không cần phải lo lắng nữa!"
"Đúng vậy! Giải thoát rồi!"
"Các vị là ân nhân của thôn chúng tôi!"
"..."
Đối mặt với lời khen ngợi nhiệt tình của dân làng, Lãnh Ly Tuyên trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhất thời cũng không biết nên đáp lại bọn họ thế nào.
Lúc này, Nam Cung Thiếu Uyên kịp thời tiến lên, dăm ba câu đã sơ tán được bọn họ.
Bốn mắt nhìn nhau, đều là một tiếng thở dài bất lực.
Đợi đám người tụm ba tụm năm tản đi, Lâm Thải lau nước mắt, đứng lên, khàn giọng nói: "Cám ơn hai vị, giữ lại thể diện cuối cùng cho huynh ấy."
Quả nhiên, cô cũng chú ý tới vết bớt trên cổ tay Đỗ Tưu.
Lãnh Ly Tuyên sở dĩ không vạch trần thân phận của hắn, một là quá mức khϊếp sợ, hai là nếu vạch trần trước mặt mọi người, đối với tất cả bọn họ quá mức tàn nhẫn.
Một người là đại phu cứu mạng không lấy một đồng, một người là Thanh Diện thú gϊếŧ người không gớm tay, nếu muốn nói cho bọn họ biết, hai người này kỳ thật là cùng một người, thật sự quá mức tàn nhẫn!
Không bằng giữ lại một Đỗ Tưu hành y tế thế ở trong lòng mọi người. Nói vậy, đây hẳn cũng là điều hắn hy vọng.
Lãnh Ly Tuyên cũng sẽ không an ủi người khác, nhìn bóng dáng cô đơn của Lâm Thải, chỉ nói: "Cẩn thận thân thể, trước tiên xử lý thi thể Đỗ Tưu đi."
Trong đôi mắt sưng húp của Lâm Thải không ngừng có nước mắt tuôn ra, lau thế nào cũng không hết, cúi đầu nhìn Đỗ Tưu nằm dưới đất, khẽ gật gật đầu.
An táng Đỗ Tưu ở trên ngọn đồi cách thôn không xa, nơi đó đối diện thôn, vừa vặn có thể nhìn thấy cây đào nở rộ trước thôn.
Lâm Thải cầm một cành hoa đào, cắm trước mộ hắn, hoa đào nở rực rỡ kia, theo gió lay động, hương hoa đào nhàn nhạt, làm cho Lãnh Ly Tuyên nghĩ đến cảnh tượng ấm áp lúc mới gặp Đỗ Tưu.
Trong nháy mắt Lâm Thải đứng lên, một đóa hoa theo gió lay động, nhẹ nhàng bay đến trước mặt cô, Lâm Thải vươn tay cánh hoa vững vàng rơi vào lòng bàn tay cô.
Đầu ngón tay Lâm Thải khẽ run khép lại năm ngón tay, đặt tay vào vc lòng ngực, hơi cúi đầu. Một trận gió nhẹ thổi qua, tóc cô bỗng dưng theo gió bay lên, nửa khuôn mặt ẩn trong sợi tóc, không thấy rõ biểu cảm.
Lãnh Ly Tuyên theo tầm mắt Nam Cung Thiếu Uyên, nhìn thoáng qua bia mộ, trên đó là bốn chữ to Lâm Thải tự mình viết, mạnh mẽ hữu lực khắc rõ ràng ở trên: Đỗ Lang Chi Mộ.
Lúc này, chân trời đã nổi ban mai, một tia nắng mặt trời thẳng tắp chiếu vào bia mộ, tản ra hào quang, một tấm ván gỗ bình thường trở nên rạng rỡ lấp lánh.
Trời đã sáng, họ đi về phía ngôi làng thì gặp được Tiểu Phong.
Chỉ thấy Tiểu Phong thở hổn hển cầm một phong thư, lòng nóng như lửa đốt chạy ra, giơ phong thư trong tay nói: "Lâm tỷ tỷ, Đỗ ca ca để lại thư, đệ tìm khắp nơi cũng không tìm thấy huynh ấy, có phải huynh ấy đi rồi hay không, Đỗ ca ca vì sao phải đi?"
Lâm Thải nghe thấy có thư, đôi mắt bỗng dưng phát sáng, bối rối cầm lấy thư, lại chợt dừng lại, đáy mắt thoáng hiện lên một tia nhát gan, chỉ nắm chặt phong thư.
Thật lâu sau, mới chậm rãi mở ra, tay run nhè nhẹ.
Giây lát sau.
Lâm Thải xem xong, đã khóc không thành tiếng. Phong thư giống như một chiếc lá, nhẹ nhàng trượt ra khỏi bàn tay của cô. Rơi xuống trước mặt Lãnh Ly Tuyên, y khom lưng nhặt lên.
Bên trên viết:
"Lâm Thải, đừng chờ ta, muội biết là ta không thể, đi theo ta, không có kết quả đâu. Muội là cô nương tốt như vậy, nhất định sẽ có người yêu thương muội gấp bội.
Ta đi rồi, về sau sẽ không trở lại. Chỉ là hoa đào trước thôn thật sự rất đẹp, về sau không thể nhận được nữa.
Muội phải chăm sóc bản thân. Tiểu Phong cũng vậy nha.
Đỗ Tưu tái bút."
Lãnh Ly Tuyên đại khái đoán ra bảy tám phần, nhưng đọc xong thư, vẫn không khỏi ngẩn người.
Hóa ra, Đỗ Tưu đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết. Không nói cho bất kì người nào, muốn tách thân phận Thanh Diện thú và Đỗ Tưu ra, để lại một Đỗ Tưu hoàn mỹ, chuẩn bị một mình mang theo tên Thanh Diện thú vĩnh viễn ngủ dưới lòng đất.
Tiểu Phong nhào vào đùi Lâm Thải, hai mắt lóe ánh lệ, nói: "Lâm tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Sao lại khóc? Có phải Đỗ ca ca thật sự đi rồi, không cần chúng ta nữa hay không."
Lâm Thải từ từ ngồi xuống, ôm Tiểu Phong, tận lực dùng âm thanh nhẹ nhàng an ủi, nói: "Đỗ ca ca chỉ là đi nơi khác, tiếp tục hành y tế thế, không phải không cần chúng ta... Tiểu Phong đã là tiểu đại nhân, phải ngoan, phải hiểu chuyện, như vậy Đỗ ca ca ở bên kia, mới có thể vui vẻ."
"Thật sao?" Tiểu Phong lau nước mắt, khàn giọng hỏi.
Lâm Thải lau khô nước mắt, giọng nói vẫn hơi run rẩy, nói: "Đương nhiên là thật, chữ trong thư là chữ của Đỗ ca ca đệ, đệ không phải tin tưởng Đỗ ca ca đệ nhất sao?"
Tiểu Phong gật gật đầu, "Ưm, Đỗ ca ca sẽ không lừa Tiểu Phong, Tiểu Phong tin. Vậy... Đỗ ca ca khi nào mới có thể trở về thăm chúng ta ạ?"
Lâm Thải sửng sốt một chút, hai mắt sưng đỏ trống rỗng nhìn nơi xa, nói: "Chờ Tiểu Phong trưởng thành, Đỗ ca ca sẽ trở về."
Tiểu Phong cười nói: "Vậy Tiểu Phong phải mau mau lớn lên! Chờ Đỗ ca ca trở về!"
Lâm Thải vuốt đầu nó, cười nói: "Ngoan lắm." Chỉ là nụ cười này ẩn chứa chua xót, ẩn chứa bi thương.
Lãnh Ly Tuyên đưa phong thư kia đến trước mặt Lâm Thải, thở dài, nói: "Lâm cô nương, sự tình đã phát sinh, cô phải bảo trọng nhiều hơn mới tốt."
Lâm Thải nhận lại thư, nhìn phong thư ảm đạm u buồn, cất thư đi, nói: "Đa tạ Lãnh tông sư quan tâm."
Lãnh Ly Tuyên tự biết việc này, cũng không phải kết cục mọi người muốn, nhưng cũng không thể làm gì được, chỉ có thể hy vọng cô có thể sớm ngày bước ra khỏi nỗi đau.
Lâm Thải nói lời từ biệt với bọn họ xong, kéo tay Tiểu Phong, trở về phòng Đỗ Tưu, Tiểu Phong từ trên xuống dưới giúp Lâm Thải sửa sang lại dược thảo, hết thảy đều nhìn như giống y lúc trước, rồi lại nơi chốn biểu hiện sự khác biệt.
Trước mắt nghĩ lại, đủ loại bí ẩn lúc đánh nhau với Đỗ Tưu đều giải thích thông suốt, không khỏi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
Hiện giờ xem ra, Đỗ Tưu tuyên bố mình "không thể", chỉ sợ cũng là vì không muốn để Lâm Thải lún sâu hơn mà cố ý công khai trước mặt mọi người.
Lãnh Ly Tuyên nhìn bóng dáng Lâm Thải, không khỏi cảm thán: Một nữ tử thâm tình như vậy, nếu Đỗ Tưu là một người bình thường... chắc là sẽ rất hạnh phúc mà sống tiếp.
Sau khi cáo từ, hai người đi tới nhà thôn trưởng, thôn trưởng sau khi biết được Thanh Diện thú chết thì thoải mái cười, khuôn mặt già nua lộ ra các đường nét nhăn, vạn phần cảm khái nói: "Cuối cùng cũng diệt trừ được nó, thật tốt quá, lần này mọi người cũng không cần lo lắng sợ hãi đề phòng nữa. Đa tạ hai vị!"
Nam Cung Thiếu Uyên khẽ lắc đầu, chỉ nói: "Không có gì to tác cả, không cần khách khí như thế."
Lãnh Ly Tuyên cũng lắc đầu, nhàng nhạt nói: "Có thể giúp được là tốt rồi, không cần nói lời cảm tạ đâu."
Thôn trưởng cảm tạ hai người một phen, còn thịnh tình mời bọn họ ở thêm một thời gian để thỏa lòng biết ơn, bị Lãnh Ly Tuyên khéo léo từ chối, cũng không cưỡng cầu nữa.
Nếu sự tình đã giải quyết xong, hai người cũng không ở lại lâu thêm, sau khi bái biệt thôn trưởng, liền rời đi.
Khi đi đến một rừng cây, Lãnh Ly Tuyên nói: "Ngươi từ khi nào, mà nghi ngờ thân phận của hắn?" Y đương nhiên là ám chỉ Thanh Diện thú, Nam Cung Thiếu Uyên cũng hiểu rõ.
.
[1]Lão mẫu: mẹ già.
______
Lan: haizzz biết nói gì đây, chắc đây cũng là kết cục tốt cho Đỗ Tưu chăng, tiết là lần hoa đào nở tiếp theo không thể nhìn thấy được nữa rồi. Người đáng thương cũng đáng trách. (Edit mà khóc muốn khùng) (T^T)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.