Nghe vậy, Nam Cung Thiếu Uyên bỗng dưng nhếch khóe miệng, trên mặt hiện ra vẻ suиɠ sướиɠ.
"Lãnh huynh, huynh rốt cuộc cũng xuất quan… Huynh nói xem một Hoa Linh phái to như vậy, thế mà không có một ai có thể cùng ta đánh cờ! Chán quá!"
Nghe thấy âm thanh, lại không thấy người.
Nhưng cho dù là không thấy người, Lãnh Ly Tuyên nghe thấy âm thanh này cũng đoán được là ai.
Quả nhiên, ngẩng đầu liền thấy Du Đồng Phương ngự kiếm bay đến hướng này.
Du Đồng Phương thu kiếm, chợt đến gần vội la lên: "Sắp chán chết ta rồi! Nào nào nào, mang lên mang lên." Nói xong liền lấy bàn cờ ra từ trong tay áo đặt lên trên bàn đá.
Lãnh Ly Tuyên nhìn trận thế này, xem ra là phải ngồi nửa ngày đây. Bế quan ba năm, y cũng có chút ngứa tay, liền cầm lấy bàn cờ, "Ừm."
Du Đồng Phương mỉm cười, thấy Lãnh Ly Tuyên cầm lấy bàn cờ, xoay người định đi, vội vàng ngăn y lại, nói: "Này — đi đâu vậy!"
Lãnh Ly Tuyên quay đầu lại nhìn Du Đồng Phương, nói: "Thiếu Uyên đang luyện công, chúng ta tìm một nơi thanh tĩnh đi."
Du Đồng Phương hơi suy tư: "Được!" Xoay người lại nói với Nam Cung Thiếu Uyên: "Luyện chăm chỉ vào, đừng lười biếng đó."
Nam Cung Thiếu Uyên im lặng không đáp, biểu cảm lạnh lùng.
Đi đến nửa đường, Du Đồng Phương đột nhiên chuyển hướng tới Lãnh Ly Tuyên, cau mày, nói: "Chậc — Nam Cung Thiếu Uyên này gần đây có phải gặp chuyện gì hay không? Ta thấy tâm tình nó hình như không tốt lắm."
"Có sao?" Lãnh Ly Tuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-su-ton-lai-tu-va-chang/895050/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.