Sau khi Miêu Xuân rời đi, Miêu Khôi nhìn Lãnh Ly Tuyên, cười nói: “Ca ca có muốn uống trà hay không, nước trà đệ nấu ngon lắm.”
Thấy Lãnh Ly Tuyên gật gật đầu, Miêu Khôi vội vàng vui vẻ cầm ấm trà đi ra ngoài.
Nam Cung Thiếu Uyên lấy cỏ Đằng Xuyên từ trong túi càn khôn ra, vừa cởi giày Lãnh Ly Tuyên vừa nói: “Đúng lúc dùng đến.”
Tất còn chưa cởi ra, Lãnh Ly Tuyên chợt rút chân lại, dường như rất thẹn thùng: “Ta sợ ngứa.”
Nam Cung Thiếu Uyên nở nụ cười, nói: “Ta biết, ta sẽ nhẹ một chút.”
Lãnh Ly Tuyên lúc này mới chậm rãi duỗi chân qua.
Nam Cung Thiếu Uyên nắm chân ngọc tinh xảo của Lãnh Ly Tuyên, nghĩ thầm: Lần trước là chân phải bị trật, lần này lại bị chân trái, xem ra lần sau phải đặc biệt chú ý đến chân Ly Tuyên mới tốt.
Nam Cung Thiếu Uyên vò nát cỏ Đằng Xuyên thành nước, nhỏ giọt trên chân Lãnh Ly Tuyên, nhẹ nhàng xoa.
Lãnh Ly Tuyên âm thầm cảm thấy kỳ lạ, ngày thường chân y sợ người khác chạm vào nhất, cho dù là mẫu thân y, cũng sẽ cảm thấy ngứa ngáy, muốn rút ra.
Cho nên cũng không để cho người khác chạm vào chân mình, nhưng ở trong tay Nam Cung Thiếu Uyên, lại không cảm thấy ngứa ngáy, ngược lại còn rất thoải mái, đây là vì sao?
Lãnh Ly Tuyên nhìn hắn, tầm mắt dần dần bị cây trâm trên đầu hắn hấp dẫn, hắn thường xuyên cài nó, chưa bao giờ thấy hắn tháo xuống. Nhưng bởi vì nguyên nhân khoảng cách, Lãnh Ly Tuyên chưa bao giờ có cơ hội cẩn thận quan sát qua.
Lúc này gần, Lãnh Ly Tuyên mới thấy rõ cây trâm trên đầu Nam Cung Thiếu Uyên, đó là một cây trâm hình dạng giống như một cái chìa khóa, phía trên còn khắc một chữ — Lãnh.
Lãnh Ly Tuyên bỗng dưng sửng sốt, y sờ sờ chỗ mình vẫn cất giữ vật quý giá, bên trong trống không.
Đúng vậy, không sai, cây trâm trên đầu Nam Cung Thiếu Uyên chính là cây trâm mình bị mất.
Lãnh Ly Tuyên suy nghĩ: Vậy vì sao lại ở trên đầu hắn, rõ ràng là… Nhưng lại không ai biết cây trâm này, ta vẫn luôn đặt ở bên mình, tuyệt sẽ không bị người khác lấy đi, vậy chỉ có thể là chính mình tặng cho hắn…
Hắn… Hắn…
Lãnh Ly Tuyên trong khoảng thời gian ngắn có ngàn lời vạn ngữ muốn hỏi hắn, muốn nói lại thôi.
Nam Cung Thiếu Uyên đã giúp y bôi thuốc xong, mang giày vào, vừa ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Ly Tuyên đỏ bừng, dáng vẻ thẹn thùng.
Nam Cung Thiếu Uyên thở dài một hơi, nói: “Xem ra ta xuống tay vẫn không đủ nhẹ, trách ta.”
Lãnh Ly Tuyên lúc này mới hoàn hồn, vội vàng lắc đầu: “Không sao.”
Nam Cung Thiếu Uyên đỡ Lãnh Ly Tuyên: “Xuống đi một chút, xem có hiệu quả hay không.”
“Ừm.” Lãnh Ly Tuyên lưu loát đi đi, tư thế đi bộ không khác gì bình thường.
Nam Cung Thiếu Uyên cười cười, nói: “Đúng thật là dùng tốt, trở về mang theo nhiều một chút.”
Lãnh Ly Tuyên nói: “Sau núi chúng ta có.”
Lúc này Nam Cung Thiếu Uyên mới nhớ tới: “Phải đã nghe người nói qua chuyện này, vậy thì không mang theo nữa.”
“Ừ.” Lãnh Ly Tuyên ngồi xuống gật đầu.
Nam Cung Thiếu Uyên cũng ngồi xuống.
Lúc này Miêu Khôi xách theo ấm trà nhỏ, đi đến, rót một ly đẩy cho Lãnh Ly Tuyên, cười nói: “Ca ca uống trà.”
Lãnh Ly Tuyên xua xua tay: “Không có gì, uống có hơi vội.”
Nam Cung Thiếu Uyên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Miêu Khôi nói: “Ca ca uống chậm một chút thì sẽ không sặc nữa.”
Lãnh Ly Tuyên chỉ giật giật khóe môi.
Miêu Khôi lại cười hì hì nói: “Tỷ phu mau nếm thử trà đệ pha đi.”
Nam Cung Thiếu Uyên hỏi: “Đệ gọi ta là gì?”
Miêu Khôi cười đáp: “Tỷ phu.”
“Tại sao?” Nam Cung Thiếu Uyên hỏi.
Lãnh Ly Tuyên cũng cảm thấy khó hiểu nhìn Miêu Khôi.
Miêu Khôi tươi cười: “Bởi vì huynh đã cứu tỷ tỷ đệ.”
Nam Cung Thiếu Uyên cười một tiếng, nói: “Chuyện này có liên quan gì đến việc cứu tỷ tỷ đệ?”
Miêu Khôi vẻ mặt nghiêm túc trả lời: “Huynh cứu tỷ tỷ đệ, chính là ân nhân cứu mạng của tỷ tỷ đệ, tỷ tỷ đệ không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp, cho nên đệ gọi huynh là tỷ phu, không đúng sao.”
Lãnh Ly Tuyên nghe xong, cảm thấy hình như có đạo lý như vậy, y cũng nghe nói qua chuyện xưa vì báo ân lấy thân báo đáp, chỉ là…
Lãnh Ly Tuyên lo lắng nhìn Nam Cung Thiếu Uyên, chợt rất sợ hắn sẽ bị người khác cướp đi.
Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy, chỉ cười, nói: “Đệ nghe được điều vô nghĩa này ở đâu vậy?”
Miêu Khôi: “Đây không phải là vô nghĩa, đây là chân lý. Mẹ đệ chính là gả cho cha đệ như thế.”
Nam Cung Thiếu Uyên thở dài, tự biết mình không nên so đo chi li như một đứa nhỏ, dứt khoát không để ý tới nó nữa.
Không bao lâu, bên ngoài liền tí tách tí tách đổ mưa.
Lãnh Ly Tuyên buông cái ly xuống, đi ra ngoài, Miêu Khôi thấy, nói: “Ca ca huynh muốn đi đâu? Bên ngoài vẫn còn mưa.”
Lãnh Ly Tuyên thản nhiên nói: “Đi ra ngoài xem một chút, ở trong phòng có hơi bức bối.”
Miêu Khôi cười: “Đệ đi cùng huynh được không?”
Lãnh Ly Tuyên chỉ nhìn nó một cái, cũng không nói gì mà đi ra ngoài.
Dưới mái hiên bên ngoài nhà tương đối rộng rãi, còn có một cái bàn đá cùng bốn cái ghế đá, vừa hay cho mấy người ngồi nhàn rỗi.
Miêu Khôi còn thân mật lấy nước trà ra.
Bốn phía mênh mông mưa phùn xào xạc, trên núi xa xa tựa như phủ một tầng cát, nửa ẩn nửa hiện, giữa hơi thở đều là khí tức cỏ cây xen lẫn mùi bùn đất, có thể ngồi dưới mái hiên thưởng thức trà, cũng là có một loại thú vị khác.
Lãnh Ly Tuyên vẫn ngồi yên, dường như đang suy nghĩ chuyện gì, hoàn toàn không có tao nhã ngắm phong cảnh.
“Đang nghĩ gì vậy?” Nam Cung Thiếu Uyên rót một ly trà đẩy tới trước mặt Lãnh Ly Tuyên.
Lãnh Ly Tuyên lấy lại tinh thần, lắc đầu, uống một ngụm trà, nhìn mưa phùn kéo dài này.
Y vươn tay hứng một chút, nước mưa lách tách nhảy nhót trên tay y, từng giọt từng giọt dần dần hội tụ thành vệt nước nhỏ, xuyên qua kẽ ngón tay chậm rãi chảy xuống.
Lãnh Ly Tuyên nở nụ cười, lại vươn tay kia ra hứng, mưa không lớn, ngón tay y dính đầy giọt nước nhỏ trong suốt.
Miêu Khôi thấy chơi vui vẻ, cũng vươn tay theo, cười hì hì hỏi: “Ca ca thích trời mưa hả?”
Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói: “Chỉ là cảm thấy rất mới lạ thôi.”
“Mới lạ?” Miêu Khôi nhíu nhíu mày, hỏi, “Chẳng lẽ chỗ ca ca cũng không có mưa sao?”
Lãnh Ly Tuyên gật gật đầu: “Ừm.”
Phái Hoa Linh có kết giới, bất luận là mưa hay là tuyết rơi, đều sẽ bị kết giới giống như ô khổng lồ ngăn cách, không thể rơi vào, đương nhiên cũng sẽ không thấy được.
Miêu Khôi thở dài: “Vậy cũng quá đáng thương, chi bằng ca ca huynh dọn ra ở nhà bọn đệ đi, như vậy có thể nhìn thấy thường xuyên hơn.”
Lãnh Ly Tuyên nghe vậy chỉ cười khẽ.
Nam Cung Thiếu Uyên uống một ngụm trà, đợi một lát, hắn từ trong ngực lấy khăn tay ra, nói: “Ly Tuyên, đưa tay cho ta.”
Lãnh Ly Tuyên nghe vậy ngoan ngoãn đưa hai tay qua, Nam Cung Thiếu Uyên tỉ mỉ lau sạch nước trên tay y, lại rót ly trà cho y, nói: “Uống đi, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Lãnh Ly Tuyên cầm lấy ly, uống một hơi cạn sạch.
Mưa cứ như vậy tí tách tí tách rơi xuống, đến đêm cũng không thấy ngừng lại.
Miêu Xuân đưa hai người vào trong phòng, cười nói: “Thiệt thòi hai người ở cùng một phòng, gian phòng này ta thường xuyên quét dọn, yên tâm ở đi.”
“Đa tạ.” Nam Cung Thiếu Uyên nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, nói: “Đêm đã khuya rồi, sao người nhà cô còn chưa về?”
Miêu Xuân: “Cha mẹ ta trên đường đi hái thuốc ba năm trước, không may ngã xuống vách núi, đã qua đời rồi.”
Nam Cung Thiếu Uyên ngẩn người, nói: “Xin lỗi.”
Miêu Xuân cười một tiếng: “Cũng không phải do huynh làm ra, xin lỗi ta cái gì, ngủ đi.” Nói xong liền rời đi.
Nam Cung Thiếu Uyên đóng chặt cửa sổ, lên giường đi ngủ.
Nghĩ nghĩ, lại đem tay Lãnh Ly Tuyên đặt vào trong ngực mình, nói: “Hiện giờ thân thể người yếu, ta vẫn là giúp người sưởi ấm mới có thể yên tâm.”
Lãnh Ly Tuyên cũng không giãy dụa, cứ thành thành thật thật để cho hắn làm ấm.
Cứ lẳng lặng như vậy một lát, Lãnh Ly Tuyên đột nhiên ấp úng nói: “Thiếu Uyên, ngươi…”
Nam Cung Thiếu Uyên quay đầu, nhìn y: “Sao?”
Lãnh Ly Tuyên nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn hỏi: “Thiếu Uyên, ngươi có thật sự sẽ ở lại nơi này không, không về cùng ta sao?”
Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy chợt phì cười, nói: “Không phải người để trong lòng mấy lời nói của tiểu tử Miêu Khôi kia chứ, nếu ta không trở về, ở lại chỗ này làm cái gì, làm tỷ phu của nó sao?”
Lãnh Ly Tuyên: “Ta không muốn ngươi ở lại đây, càng không muốn ngươi làm tỷ phu của nó, ta không cho phép.”
Nam Cung Thiếu Uyên chợt cười to, ánh sáng trong đáy mắt lưu chuyển, nói: “Được, đều nghe người hết.”
Lãnh Ly Tuyên lúc này mới chịu cười: “Vậy ngày mai chúng ta trở về thôi.”
Tâm tình Lãnh Ly Tuyên lúc này mới bình ổn, an tâm ngủ.
Hôm sau, Nam Cung Thiếu Uyên còn đang độ tu vi cho Lãnh Ly Tuyên, Miêu Khôi liền cầm theo một ấm trà, chạy tới.
Miêu Khôi đặt ấm trà lên bàn, thấy tình hình này, hỏi: “Ca ca bị thương sao? Có nghiêm trọng lắm không?”
Nam Cung Thiếu Uyên nghe vậy, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ đau đớn.
Lãnh Ly Tuyên thì cười một chút, nói: “Không có gì, ngươi đang pha trà mới sao?”
Miêu Khôi cười hì hì gật gật đầu, nói: “Ừm, đây là trà thuốc tỷ tỷ hái trên núi, tỷ tỷ nói tuy rằng hương vị tương đối đắng chát, nhưng cực kỳ có lợi cho thân thể.”
Miêu Khôi ngồi xuống, rót một ly trà, đẩy cho Lãnh Ly Tuyên, nói: “Hy vọng ca ca mau khỏe lại.”
Lãnh Ly Tuyên hơi nghiêng người, nhìn thoáng qua Nam Cung Thiếu Uyên, y bây giờ cũng đặc biệt muốn khôi phục trí nhớ, y một chút không muốn biết mình sao lại biến thành như vậy, cũng không quan tâm, y chỉ muốn nhớ ra Nam Cung Thiếu Uyên, muốn biết hắn, muốn hiểu hắn.
Ngày đêm tơ tưởng, gấp không chờ nổi.
Sau khi Nam Cung Thiếu Uyên độ tu vi xong thì thu tay lại, ngồi bên cạnh Lãnh Ly Tuyên.
Miêu Khôi cũng nhân tiện ngồi xuống.
Lãnh Ly Tuyên vừa uống một ngụm trà, liền nghe Miêu Khôi nói: “Tỷ phu thích trà này không?”
“Khụ khụ khụ” Lãnh Ly Tuyên nghe vậy đột nhiên bị sặc, thiếu chút nữa thở không nổi.
Miêu Khôi này sẽ không thật sự nhận định Nam Cung Thiếu Uyên là tỷ phu của nó chứ, chấp niệm này quá sâu, chuyện này không thể được!
Nam Cung Thiếu Uyên ở bên cạnh y, vuốt theo lưng y: “Uống chậm một chút.”
Lãnh Ly Tuyên cau mày gật đầu.
Miêu Khôi nói: “Ca ca huynh đừng uống vội như thế, phải cẩn thận một chút chứ.”
Nam Cung Thiếu Uyên nhìn Miêu Khôi một cái, cảm thấy lời nói vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn, miễn cho sinh ra hiểu lầm xấu hổ gì đó, cái này sẽ không tốt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]