Tuy Thẩm Tri Huyền đã không ít lần ngầm dìm hàng cái danh tự xưng "Bổn trưởng lão" vừa ngớ ngẩn lại vừa ngu đần này, nó không hợp với y chút nào, nhưng cũng phải công nhận là vào lúc nói tới thì đúng là khiến người kinh sợ.
Tiểu đệ tử quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt đỏ bừng, trong mắt toàn là sợ hãi, không dám nói lời nào.
Yến Cẩn yên lặng thùng gỗ bị đổ lên, xoay người muốn đi múc lại nước, thì nghe Thẩm Tri Huyền nói "Bỏ xuống", một cỗ lực lượng ôn hòa giữ chặt tay hắn, ngăn không cho hắn đặt thùng xuống.
"A Cẩn, lại đây."
Yến Cẩn thuận theo y đặt thùng gỗ lên bờ, nhưng lại không đi qua ngay —— Trong mắt hắn, tới bên người Thẩm Tri Huyền còn đáng sợ hơn so với việc mỗi ngày đi lấy nước cho Nghiêm Thâm dùng.
Nhưng làm sư đồ một năm có thừa, hắn biết Thẩm Tri Huyền là người coi trọng thể diện, nếu hắn ở trước mặt tiểu đệ tử làm mất thể diện của y thì...
Yến Cẩn mím môi, như ốc sên mà di chuyển mấy bước, khi còn cách Thẩm Tri Huyền ba bốn bước chân thì dừng lại, cúi đầu cung kính gọi:"Sư tôn."
Thật ra Thẩm Tri Huyền kêu hắn lại đây cũng không có ý gì khác, chỉ là linh khí cạnh linh tuyền rất lạnh, trên người Yến Cẩn còn có vết thương, ở chỗ ẩm ướt quá lâu sẽ không tốt.
Tiện tay dùng Thanh Khiết thuật mấy ngày nay luyện được lên người Yến Cẩn, thấy ống tay áo ướt đẫm nước trở nên khô ráo, mới quay đầu lại hỏi:"Là ai kêu Yến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-su-ton-cung-gian-nan-cau-sinh/264859/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.