Khi Quý Duệ đi vào phòng tân hôn, Cảnh Liên đã tự cởi khăn voan ra, đang cầm khăn lo lắng, nha hoàn bên cạnh còn đang an ủi nàng ta cái gì đó. Nàng ta vừa thấy Quý Duệ đi vào, lập tức đi lên đón, nha hoàn bên cạnh kia cũng thức thời lui ra. Cảnh Liên nhu nhược đáng thương kéo cánh tay của Quý Duệ: “Quý đại nhân, mấy nàng nói bên ngoài đã xảy ra chuyện, nghiêm trọng lắm ư? Ta rất sợ hãi.” Quý Duệ nhìn Cảnh Liên ôm cánh tay mình, khóe miệng cong thành một nụ cười. Trước nay Cảnh Liên thấy hắn đều là dáng vẻ lạnh như núi băng, hiếm khi thấy hắn cười, trong lúc nhất thời bị mê đứ đừ, quên luôn cả động tác. “Ngươi đúng là nên sợ hãi,” Quý Duệ rút tay mình ra, “Người tính kế ta nếu không hề có chút sợ hãi nào, cũng sẽ khiến ta khó xử.” “Cái…. Cái gì?” Cảnh Liên nghe hắn nói như vậy, chột dạ lùi vài bước về sau, cười miễn cưỡng, “Ta….. Thiếp, không hiểu đại nhân đang nói gì.” “Không hiểu?” Quý Duệ ngồi xuống, dường như không hề nóng nảy, dáng vẻ chuẩn bị tính sổ, “Không hiểu cũng không sao, ta sẽ khiến ngươi hiểu.” Cảnh Liên không biết hắn muốn làm gì, trong lòng tuy sợ hãi, nhưng vẫn kiên cường kiên trì, nàng ta không tin Quý Duệ dám làm gì nàng ta. “Người đâu.” Quý Duệ gọi một tiếng, một gã đàn ông trung niên lập tức đi vào, nhìn qua thì gã đàn ông kia mỉ chuột tai khỉ, đáng khinh không nói lên lời, trong mắt Cảnh Liên hiện lên vẻ chán ghét, trong lòng bỗng dâng lên dự cảm bất thường. “Đại nhân,” gã đàn ông kia cúi đầu khom lưng với Quý Duệ, cực kỳ có lễ, “Không biết ngài gọi tiểu nhân đến để phân phó điều gì.” “Ta vừa nạp một quý thiếp mới,” Quý Duệ chậm rãi rót chén trà, giọng điệu bình đạm, lời nói ra lại khiến hai người kia chấn động không thể tưởng tượng, “Ngươi đến kiểm tra.” “Đại nhân!” “Kiểm…… Kiểm tra? Không biết đại nhân nói kiểm tra… Là có ý gì?” Gã đàn ông kia vừa kinh ngạc vừa kích động, nói cũng không lưu loát, Cảnh Liên bị dọa đến mức liên tục lui về sau, không thể tin được Quý Duệ sẽ đối xử với mình như vậy. “Sao?” Quý Duệ liếc mắt nhìn gã một cái, “Cần ta phải dạy cho ngươi?” “Không không không, hoàn toàn không cần!” Thân thể gã đàn ông run rẩy vì hưng phấn, gã đánh giá vị tân nương như hoa như ngọc kia, ánh mắt tà ác dâm dục khiến thân thể Cảnh Liên phát run, lại không nhịn được xác định lại một lần, “Nhưng….. Thiếp thất không phải người của ngài ư?” Trong mắt Quý Duệ hiện lên chán ghét, hắn đứng lên đi về phía Cảnh Liên, Cảnh Liên bị hắn ép không còn đường lui, ngã ngồi ở trên giường, lại nhu nhược đáng thương cầu xin hắn: “Đại nhân….. Đại nhân, ta chính là người của ngài! Sao ngài có thể….. Sao có thể để cái loại dơ bẩn này chạm vào ta!” “Vậy ai cho phép ngươi chạm vào ta?” Quý Duệ như nhờ đến hình ảnh gì, chán ghét trong mắt càng tăng lên, “Chuyện ngày đó, ta cho ngươi một cơ hội, nói rõ cho ta.” Rốt cuộc chưa thấy thế trận này lần nào, Cảnh Liên sợ đến mức suy sụp khóc lớn: “Rất xin lỗi! Rất xin lỗi đại nhân! Là ta nhất kiến chung tình với ngài, cho nên bỏ thuốc vào rượu ngài, thừa dịp ngài nghỉ ngơi…… Giả tạo tình cảnh ở bên ngài, để…. Để có thể gả cho ngài, ta biết sai rồi, ta thật sự biết sai rồi!” Cảnh Liên vừa khóc đáng thương không còn chút hình tượng nào vứt dùng tay níu chặt hắn, sợ hắn sẽ ném mình cho người đàn ông ghê tởm kia. “Thật ra chúng ta chưa làm gì hết?” “Không có! Không có!” Nàng ta vội lắc đầu không ngừng, “Đại nhân ngài vẫn luôn ngủ, ta…. Ta không có làm gì hết.” Quý Duệ nhẹ nhàng thở ra nhỏ đến mức không thể phát hiện, nhưng sắc mặt cũng không hòa hoãn: “Cha ngươi bám theo vu hãm ta nhiều ngày như vậy, tuy ta không muốn thật sự chứng thực tội danh này, nhưng dù sao cũng phải cho ngươi chút giáo huấn chứ nhỉ? Vì chứng minh lời nói của ngươi có phải thật hay không, vẫn cần phải kiểm tra.” Cảnh Liên vừa nghe thấy hắn vẫn muốn ném mình cho gã đàn ông kia, tay túm càng chặt hơn, giọng điệu cũng càng gấp gáp hơn: “Đại nhân, lời ta nói đều là thật, cầu xin ngài, cầu xin ngài tha cho ta! Ta không gả nữa! Ta biết sai rồi! Cha! Cha! Cứu con!” “Cứu ngươi? Bây giờ cha ngươi chỉ sợ đang ước được phủi sạch quan hệ với ngươi.” Quý Duệ không hề dao động hất văng nàng ta ra, nhìn thấy người con gái khóc đầy nước mắt nước mũi, thậm chí hắn còn cười khẽ: “Ngươi cũng coi như là cầu người được người, cũng không thể khiến ngươi phòng không gối chiếc có phải hay không?” Hắn vẫy tay với gã đàn ông, đang định nói gì đó, ngoài phòng đột nhiên vang lên giọng của Diệu Tình: “Đại nhân, phu nhân mời ngài đi qua một chuyến.” Tay Quý Duệ cứ cứng đờ trên không trung, cái chuyện đang ở trong phòng người phụ nữ khác lại bị Diệp Ngọc gọi đi, là chuyện hắn mơ cũng không dám. Nhìn Cảnh Liên còn đang thút tha thút thít, tay hắn chậm rãi buông xuống. “Ta biết rồi.” Quý Duệ kiềm chế cảm xúc, đáp lại người bên ngoài như thường. Nhưng mà Diệu Tình cũng không rời đi như vậy, thị dường như không yên tâm, lại nói thêm một câu: “Nếu có thể, phu nhân hy vọng đại nhân có thể qua nhanh, hình như người bị kinh hách rất lớn.” Dù biết là giả. Quý Duệ vẫn không nhịn được dâng lên cơn vui sướng trong lòng, ít nhất tại giờ khắc này, hắn vẫn còn thứ để ảo tưởng. Nàng đang sợ hãi, nàng cần mình. Quý Duệ xoay người đi ra bên ngoài, khi đi qua gã đàn ông kia hắn tạm dừng chút, như biết đây chính là giây phút quyết định số phận của mình, Cảnh Liên nhìn theo thậm chí quên cả khóc. “Ngươi lui ra, đi tìm mama già đến đây.” Cảnh Liên cắn môi, nhìn bóng dáng lạnh lùng vô tình của người đàn ông này, tuy tìm mama già đến kiểm tra mình cũng khiến nàng ta cảm thấy khuất nhục, nhưng mà vẫn còn tốt hơn so với việc bị gã đàn ông ghê tởm kia phá thân. Trên mặt gã đàn ông toát ra sự thất vọng rõ ràng, nhưng cũng không dám nói gì, lập tức gật đầu dạ vâng. Diệu Tình ở ngoài chờ Quý Duệ đi ra, cũng không dám yên tâm. Thị phụng mệnh phu nhân nhìn chằm chằm tình huống bên này, vừa mới nghe tiếng la khóc trong phòng, cảm giác tình cảnh không ổn mới ra cái hạ sách này. Dù bây giờ Quý Duệ đã đi ra, thị vẫn hơi không yên tâm. Quý Duệ nhìn thị một cái, quay đầu phân phó nha hoàn ở bên cạnh: “Hầu hạ chủ tử các ngươi nghỉ ngơi đi, hôm nay ta không ở đây.” “Vâng.” Diệu Tình nhẹ nhàng thở ra nhỏ đến mức không thể phát hiện, xem ra phu nhân cũng đã tính đến việc Quý Duệ sẽ làm khó vị tiểu quận chúa kia. Khi Quý Duệ đi vào Hinh viên, Diệp Ngọc đã nằm trên giường, dường như đã ngủ, nhưng Quý Duệ biết nàng sao có thể ngủ được. Hắn ngồi xuống ở mép giường, đưa lưng về phía Diệp Ngọc, lát sau mới hỏi: “Ngày đó nàng đi gặp Lâm Phong phải không?” Trả lời hắn chính là sự yên tĩnh. Quý Duệ lại hỏi: “Kế tiếp, ta và Lâm Phong, nàng hy vọng ai chết?” Nhưng hỏi xong hắn lại cười tự giễu, “Có lẽ nàng hy vọng chúng ta đều chết mới là tốt nhất nhỉ?” “Hắn ta đâu?” Cuối cùng Diệp Ngọc lên tiếng, đôi mắt nàng mở to có chút tỏa sáng trong bóng đêm, “Người kia, chết chưa?” Quý Duệ biết nàng đang nói đến hoàng đế. “Hoàng cung rất nhanh sẽ trở thành địa bàn của Lâm Phong, hắn hẳn sẽ không để người kia sống.” “Vậy sao?” Diệp Ngọc nghe xong những lời này, giống như tín niệm chống đỡ bản thân từ trước đến nay đã bị rút đi, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt rồi.” Hận ý trong lòng cuối cùng trở thành bình đạm, từ ngày hôm sau Diệp Ngọc hoàn toàn ngã bệnh, giống như nhìn tinh thần của nàng trước đó chỉ là nỏ mạnh hết đà, lúc này mới thật sự để lộ ra bệnh trạng, một ngày cơ hồ hơn nửa thời gian đều là ngủ, nhưng bất kể nàng tỉnh lại lúc nào, đều có thể thấy Quý Duệ ngồi ở trước giường nàng. “Bây giờ không phải thời kỳ mấu chốt của ngươi à? Cứ trông ta như vậy, không sao ư?” “Diệp Ngọc,” Quý Duệ cười với nàng, trong mắt không rõ là tuyệt vọng hay là thoải mái, “Chúng ta cùng chết đi!” Diệp Ngọc há miệng thở dốc, nàng định nói ngươi đúng là biết cách khiến ta muốn sống tiếp, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra thành tiếng. Có một lần nàng tỉnh lại từ trong mơ màng, hiếm khi không thấy Quý Duệ ở trước mặt, lại nghe thấy hắn nói chuyện với người nào đó ở bên ngoài. “Đại nhân, bây giờ tình thế rất bất lợi với chúng ta, Lâm Phong khống chế được hoàng thượng, không ít người của ta đầu nhập vào quân hắn. Tính kế bây giờ cho sau này, chỉ có thể lợi dụng phu nhân kiềm chế hắn.” “Ngươi câm miệng!” Diệp Ngọc không nghe rõ lắm, đầu óc lại không tỉnh táo hoàn toàn, mới vừa khẽ cử động, âm thanh kia đột nhiên im bặt. Chỉ trong chốc lát, Quý Duệ đi đến. “Tỉnh rồi?” Hắn sờ đầu Diệp Ngọc, “Tối hôm qua hơi nóng lên, bây giờ đỡ hơn rồi.” Xem ra thuốc của Đoạn Vân Tri vẫn có tác dụng, tuy hắn không thích ánh mắt nhìn Diệp Ngọc của Đoạn Vân Tri, nhưng lúc này vất vả lắm mới thấy nàng có biến chuyển tốt, không thể không sai người đi gọi Đoạn Vân Tri đến. Hắn nhìn gương mặt bình yên đợi chết của Diệp Ngọc, dù đã thuyết phục mình rất lâu rằng ít nhất có thể cùng chết, nhưng tim vẫn bị khủng hoảng ép đến khó thở. Hắn biết, trong lòng hắn vẫn có sự kỳ vọng, người này có thể sống sót. Khi Diệp Ngọc nhìn thấy Đoạn Vân Tri còn hơi sửng sốt: “Sao Đoạn đại phu còn chưa rời đi?” Cho dù không nghe thấy những lời nói trước đó, nàng cũng có thể đoán ra tình cảnh gian nan lúc này của Quý Duệ, cho nên hơi bất ngờ vì Đoạn Vân Tri vẫn còn ở lại nơi đây. Đoạn Vân Tri không nói gì, chàng vuốt mạch đập nổi như tơ nhện của Diệp Ngọc, hơi khép mắt lại. “Phu nhân, người còn tiếc nuối gì không?” Lời vừa nói xong, Quý Duệ lập tức túm chàng rời khỏi mép giường. “Ta để ngươi đến khám bệnh, ngươi ở đây nói nhăng nói cuội cái gì?” Đoạn Vân Tri nhìn người này, đôi mắt ngập tràn tơ máu vì liên tục thức đêm, nếu hắn chia chút tâm tư vào thế cục triều đình bây giờ, có lẽ Lâm Phong sẽ không thuận lợi như vậy. “Tất nhiên ta đang khám bệnh, thân thể của nàng đã không còn thuốc chữa, một khi đã như vậy, còn không bằng chấm dứt tâm bệnh của nàng.” “Nếu không có thuốc chữa, ta còn giữ ngươi lại làm gì?” Diệp Ngọc không bỏ sót sát ý trong nháy mắt kia của Quý Duệ, vội kêu lên một tiếng: “Quý Duệ!” Quý Duệ vừa nghe thấy giọng nàng, lập tức thu lại sự hung ác của mình, như con sói hoang được thuần hóa, ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường. “Diệp Ngọc, nàng đừng nghe hắn nói bừa, chờ chúng ta trị khỏi bệnh, nàng có tâm nguyện gì, ta đều thỏa mãn nàng.” “Quý Duệ,” Diệp Ngọc cảm thấy hình như hắn đang rơi vào ma chướng nào đó, cũng không chọc giận hắn, chỉ thả chậm ngữ điện, “Ta muốn nói chuyện riêng với Đoạn đại phu một lát.” Ánh mắt Quý Duệ đau thương, đáng thương như hắn sắp bị vứt bỏ vậy, hắn vốn định nói nàng không cần tránh ta, nhưng nhìn dáng vẻ kiên trì của Diệp Ngọc, cuối cùng vẫn nhượng bộ. “Được.” Hắn hôn một cái lên trên Diệp Ngọc, khi rời đi còn nhìn Đoạn Vân Tri với ánh mắt cảnh cáo. Chỉ tiếc là Đoạn Vân Tri cũng không để vào mắt. Diệp Ngọc chờ hắn rời phòng mới mở miệng: “Đoạn đại phu, nếu ngươi hỏi ta có tâm nguyện gì chưa xong, ta đúng là có một tâm nguyện, không biết ngươi có thể giúp ta hay không.” “Phu nhân cứ nói đừng ngại.” “Trong khoảng thời gian nhàn rỗi này ta có lật xem chút sách y dược, độc đoạn hương của A Ninh, cũng không phải là không có thuốc chữa, đúng không?” Đoạn Vân Tri thở dài, chàng biết Diệp Ngọc muốn nói gì: “Nàng đã có nghi vấn, trực tiếp hỏi ta là được, hà tất còn tự mình tìm kiếm.” Diệp Ngọc cắn môi không trả lời, nàng không muốn mắc nợ người này, nhưng lại không thể không ỷ lại hắn. “Vậy Đoạn đại phu cảm thấy sao?” “Ta biết nàng muốn nói gì,” nhưng phàm là người Diệp Ngọc quan tâm, bản thân sẽ sắp xếp tốt trước khi nàng hỏi, “Nàng yên tâm, ta đã cho nó uống thuốc giải từ lâu, nhưng mà nó không biết, muốn nói hay không, bản thân nàng quyết định đi.” “Cảm…… Cảm ơn.” Đoạn Vân Tri vì tiếng cảm ơn này, trên mặt hiện lên sự vô lực. “Diệp Ngọc,” lần đầu tiên chàng gọi tên người này, “Cái ta hỏi không phải cái này. Mà là nàng, có nơi nào muốn đến, cuộc đời muốn sống không, nàng không thể suy xét cho bản thân mình một chút ư?” Diệp Ngọc không đáp lại, nàng đã thành cái dạng này, còn có thể muốn cái gì nữa, trầm mặc một lát, nàng mới mở miệng. “Đoạn đại phu, ngươi đi đi. Nơi này bây giờ cũng là nơi thị phi, ngươi không cần phải trộn lẫn vào.” Thật ra nàng càng muốn nói là, cuộc đời ta đã hỏng từ lâu, ngươi không cần phải bị cuốn vào đâu. Đoạn Vân Tri cũng nghe hiểu lời nàng nói, thì ra nàng đã hiểu từ lâu. “Nàng là người bệnh của ta, trước khi kết thúc mối qua hệ này, ta vẫn sẽ luôn đi theo nàng.” Diệp Ngọc vốn định nói vậy kết thúc đi, nàng còn chưa kịp mở miệng, Đoạn Vân Tri đã đi ra ngoài. Nàng thở dài trong lòng, không biết nên đối mặt với người nọ như nào, thôi, dù sao bản thân cũng không còn nhiều thời gian. Khi Quý Duệ đi vào, Diệp Ngọc lại từ từ rơi vào cơn ngủ say, trong lúc mông lũng nàng lẩm bẩm một câu: “Ta quả thật còn một tâm nguyện.” Quý Duệ muốn hỏi là cái gì, lại nhịn xuống. Mối hận thù để giữ Diệp Ngọc lại đã không còn, nếu nàng còn tâm nguyện chưa hoàn thành, có lẽ cũng tốt. Khi Diệp Ngọc tỉnh lại, đã không phải là căn phòng trước đó. “Diệu Tình!” Nàng gọi một tiếng, lại không hề có sự đáp lại nào. Nghĩ nghĩ, nàng lại kêu lên, “Quý Duệ?” “Muội còn nhớ thương hắn sao?” Lâm Phong từ bên ngoài đi đến. Diệp Ngọc nhìn thấy hắn ta thì biết, trận chiến này, Lâm Phong thắng. Còn mình là gì? Chiến lợi phẩm ư? Nàng chán ghét nhắm mắt lại. “Ngọc Nhi,” giọng nói của Lâm Phong ôn hòa trước sau như một, “Hắn sẽ không thể chèn ép nàng được nữa, từ nay về sau, ai cũng không thể chèn ép nàng được.” Nhìn dáng vẻ thờ ơ của Diệp Ngọc, hắn ta cũng không mất kiên nhẫn, nói chuyện phiếm hỏi: “Muội biết đây là nơi nào không? Đây là Diệp phủ, ta đã mua từ lâu, chỉ chờ có một ngày muội sẽ trở về.” Nghe thấy Diệp phủ, cuối cùng Diệp Ngọc mới mở mắt, bây giờ nhìn kỹ, bố cục phòng ốc trước mắt đúng là có chút quen thuộc. Thấy trong mắt nàng không phải sự lạnh băng, ý cười trên mặt Lâm Phong cũng nhiều hơn chút: “Nàng còn thấy quen thuộc phải không? Bố cục nơi này, ta đều làm theo như trước.” Sau khi ánh mắt Diệp Ngọc trải qua sự dao động ban đầu, lại khôi phục bình tĩnh, cho dù thật ra trong lòng nàng không thể bình tĩnh. Dù có trải qua bao nhiêu việc, Diệp phủ vẫn luôn là mảnh đất thanh thản cuối cùng của nàng. Lúc sau mặc kệ Lâm Phong ở cạnh nói gì đó, Diệp Ngọc trước sau vẫn không hề mở miệng đáp lại hắn ta. Nhưng mỗi ngày Lâm Phong đều kiên trì kể các câu chuyện, dù chỉ là đóng kịch một vai cũng vẫn làm không biết mệt. Không có phải do hắn ta mỗi ngày đều nhắc đến không, hoặc là biết bản thân về đến Diệp phủ, những ký thức đã bị phong ấn đó bắt đầu trở nên rõ ràng từng chút một. Một lần, Diệp Ngọc nhân lúc hắn ta vào cung, bảo Diệu Tình đưa mình đến từ đường Diệp gia. Giống như dự đoán của nàng, nơi đó có bài vị của Diệp Thần mà đáng lẽ không thể xuất hiện. Nhìn thấy hai chữ Diệp Thần kia, đôi mắt Diệp Ngọc hơi ươn ướt, khổ sở và oán hận nửa đời này, có vẻ nên thật sự buông xuống rồi. “Diệu Tình.” Nàng thắp xong một nén hương, quỳ gối ở đó gọi. Diệu Tình vội tiến lên: “Làm sao vậy phu nhân?” Diệp Ngọc cười khổ: “Còn gọi phu nhân cái gì?” Nói xong, nghĩ nghĩ lại hiếm khi cất lời trêu ghẹo, “Nhưng mà hình như gọi tiểu thư cũng không hợp lắm.” Nàng kéo tay Diệu Tình qua: “Ngươi đi theo ta đã phải chịu không ít khổ sở, vốn dĩ ta thật sự không có mặt mũi cầu xin ngươi, nhưng mà đã nợ ngươi nhiều như vậy, ta đành nợ thêm chút nữa. Diệu Tình này, chờ đến khi ta không còn nữa, ngươi có thể, thay ta tiếp tục chăm sóc A Ninh được không?” Diệu Tình quỳ gối trước mặt nàng, sống chết cắn môi để không thể khóc, thị biết, tuy Diệp Ngọc nói xin thị chăm sóc Quý Ninh, nhưng thật ra đang suy xét cho những ngày sau này của thị. Thị không nói gì, chỉ có thể gật đầu mạnh. Diệp Ngọc quay đầu lại, nhìn bài vị bên trên, lại quỳ lạy lần nữa. Nàng sợ cha bực nàng rơi vào khốn cảnh như thế, nhưng cũng biết, dù có như thế nào, cuối cùng cha vẫn sẽ tha thứ cho nàng. Khi ra ngoài, Lâm Phong đã chờ cách đó không xa. “Ta không tìm thấy xương cốt của Diệp thúc thúc, chỉ có thể dùng đồ vật cũ của ông ấy làm phần mộ. Muội yên tâm, từ đường…. Ta không đi vào, ta biết ta không có tư cách,” ngữ điệu Lâm Phong gian nan, “Diệp thúc thúc nhìn thấy ta chắc cũng không vui vẻ gì nhỉ?” “Lâm Phong.” Chợt vừa nghe thấy Diệp Ngọc gọi tên mình, sự vui sướng trong lòng Lâm Phong còn chưa kịp lan tràn, lại đông thành băng vì câu nói tiếp theo. “Ta muốn gặp Quý Duệ.” Thật ra lời Diệp Ngọc muốn nói không phải cái này, nàng muốn nói cho Lâm Phong, cho dù lúc trước hắn ta hiểu lầm cha, nói những lời đả thương người khác, chủ động từ hôn, cha cũng đã từng tức giận, nhưng trước sau vẫn nhớ thương hắn, chưa từng thật sự trách hắn ta. Chỉ là thôi quên đi, những việc này, không cần nói cho hắn ta. “Muội gặp hắn làm gì?” Trên mặt Lâm Phong rốt cuộc mất đi mặt nạ nho nhã hiền hòa, “Ngọc Nhi, cái loại người này, chúng ta không gặp hắn có được không?” “Nhưng mà, hắn còn nợ ta một thứ.” “Hắn còn nợ muội nhiều thứ nữa!” Lâm Phong nhận ra giọng điệu mình không đúng lắm, lại chậm lại, “Muội yên tâm, hắn nợ muội, ta chắc chắn sẽ từ từ đòi lại cho muội, được không?” “Cái này là thư hòa li, ta muốn tự mình kết thúc.” “Hòa…. Thư hòa li,” Lâm Phong hơi sửng sốt, ngay sau đó trên mặt toát ra niềm vui sướng kinh ngạc, “Đúng vậy, muội nói đúng, thư hòa li này, chúng ta phải đòi lại. Muội chờ chút, ta sẽ sắp xếp ngay.” Diệp Ngọc cũng không sửa lại cái từ “Chúng ta.” Lâm Phong sắp xếp rất nhanh, cùng ngày Diệp Ngọc đã đi theo hắn ta đến địa lao. Địa lao tối tăm dơ bẩn ẩm ướt, Diệp Ngọc vừa đi vào đã thấy khó chịu, Lâm Phong ở cạnh vẫn luôn cẩn thận che chở nàng, nhìn thấy nàng nhíu mày cũng không đành lòng. “Thư hòa li ta sẽ khiến hắn ký, muội đi về trước được không?” Diệp Ngọc lắc lắc đầu: “Ta muốn tự mình kết thúc.” Sắp đến nơi đó, Lâm Phong giữ nàng lại: “Ngọc Nhi, muội sẽ không mềm lòng với hắn chứ?” Diệp Ngọc không trả lời vấn đề của hắn ta, sau khi nhìn thấy Quý Duệ, nàng mới hiểu ý của Lâm Phong khi hỏi cái này, người đàn ông ngày thường cao cao tại thượng kia, giờ phút này bị tra tấn đến mức không thể nhìn thấy hình người nữa. Có lẽ Quý Duệ đã chịu tra tấn, cả người đều là vết thương bị quất, quần áo trên người ngấm máu dính vào miệng vết thương. Dường như hắn nghe thấy âm thanh, nhìn qua phía Diệp Ngọc, khi Diệp Ngọc nhìn thấy mặt hắn, không thể không hít hà một hơi. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng trước kia, giờ phút này đều đã bị bỏng hết, không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu, Diệp Ngọc không khó để tưởng tượng ra hắn đã phải trải qua những kiểu tra tấn nào. Nàng đang muốn đi vào trong thêm một bước, lại bị Lâm Phong ngăn cản. “Ở đây là được, hiện tại hắn là một con chó điên, rất nguy hiểm.” Nhưng người đàn ông bị hắn ta gọi là chó điên, giờ phút này lại trông mong nhìn Diệp Ngọc. “Diệp Ngọc, nàng đến rồi?” Giọng hắn nghẹn ngào đến mức không nghe rõ giọng nói ban đầu, nhưng lại toát ra sự kích động khó thể che giấu. Quý Duệ thấy Diệp Ngọc không di chuyển nữa, bản thân tự bò đến phía nàng, muốn dựa gần hơn chút, người bên cạnh thấy thế, côn sắt trong tay đập vào chân hắn không chút lưu tình nào, Quý Duệ bị đánh té ngã trên mặt đất, bò mất nửa ngày cũng không dậy được, nhưng cũng chỉ kêu rên một tiếng. Tay Diệp Ngọc hơi siết chặt, nhìn thấy người này thê thảm, tuy nàng không mềm lòng, nhưng cũng không có khoái cảm khi báo được thù lớn. Bây giờ người này, sắp thật sự chỉ là một người xa lạ. Nàng lấy một tờ giấy từ trong lòng ngực ra: “Quý Duệ.” Tầm mắt Quý Duệ nhìn chằm chằm nàng chưa từng rời đi, nghe thấy nàng gọi mình, thậm chí trong ánh mắt còn có sự hưng phấn. “Đây là thư hòa li.” Nàng như chẳng nhìn thấy ánh sáng vụt tắt trong mắt của Quý Duệ, nói tiếp: “Ngươi ký tên lên đi! Về sau sống hay chết, chúng ta cũng không liên quan đến nhau.” Mấy chữ ‘Không liên quan đến nhau’, còn khiến Quý Duệ sợ hãi hơn so với những dụng cụ tra tấn hắn mấy ngày nay, hắn liên tục lui về sau, dường như muốn rời xa cái đồ vật đáng sợ kia. “Ta không ký, nàng đi đi! Dù nàng có chết, thì vẫn phải là nương tử của ta!” Người tra tấn thấy Lâm Phong không vui, lập tức hung hăng đánh một roi. “Bảo ngươi làm gì thì ngươi làm cái đó! Sao nói nhiều lời vô nghĩa vậy?” Lâm Phong kiềm chế lửa giận, vươn tay về phía Diệp Ngọc: “Ngọc Nhi, muội đưa thư hòa li cho ta, ta sẽ khiến hắn ấn dấu tay.” Diệp Ngọc hơi chần chờ, giao tờ giấy trong tay ra. Quý Duệ đã co thành một khối ở ven tường, ôm chặt tay mình lẩm bẩm lặp lại: “Ta sẽ không ký.” Lâm Phong đưa mắt ra hiệu với người bên cạnh, bọn họ lập tức hiểu ra đi lên túm tay Quý Duệ. Quý Duệ vừa giãy giụa vừa khẩn cầu nhìn Diệp Ngọc đứng ngoài phòng giam: “Diệp Ngọc! Diệp Ngọc, đừng đối xử với ta như vậy, ta không hòa li! Ta không đồng ý hòa li!” Lâm Phong nhìn mấy người cũng không làm gì được hắn, nhíu mày mất kiên nhẫn, tự mình túm lấy tay Quý Duệ. Cả người hắn đều là vết máu, thậm chí không cần mực đóng dấu cũng có thể ấn dấu tay ngay lập tức. Giây phút tay bị ấn xuống, giọng điệu của Quý Duệ cũng càng thêm thê lương: “Diệp Ngọc!” Hắn muốn cướp lại tờ giấy kia, lại bị mấy người ấn chặt không thể nhúc nhích. Vết dấu tay dùng máu ấn ra ở trên giấy có vẻ cực kỳ chói mắt, trên mặt Lâm Phong có ý cười, cũng không thèm nhìn Quý Duệ, lập tức đi về phía Diệp Ngọc. “Ngọc Nhi.” Diệp Ngọc nhận lấy thư hòa li trong tay hắn ta, đối diện với ánh mắt tuyệt vọng của Quý Duệ. “Quý Duệ, từ nay về sau, chúng ta không còn quan hệ gì.” Nàng xoay người đi ra ngoài, về sau dù sống hay chết, nàng và người này, sẽ không bao giờ gặp lại nhau. Quý Duệ kéo lê thân thể muốn đến gần Diệp Ngọc, đổi lấy là mấy người kia càng tay đấm chân đá mãnh liệt hơn, dường như hắn không cảm nhận được đau đớn, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp Ngọc đang rời đi Không còn quan hệ gì? Không đời nào! Cuối cùng Quý Duệ cuộn tròn người lại chống cự trận hành hạ, hắn thầm phát hận trong lòng, hắn không thể chết được, hắn phải cướp người lại. Diệp Ngọc vừa ra khỏi nhà giam, giống như mất hết sức lực, nàng ngã xuống, rơi vào hôn mê. Nàng chỉ có thể cảm giác được có người đỡ mình, sau đó là Lâm Phong kinh hoàng thất thố gọi: “Ngọc Nhi! Ngọc Nhi!” Nàng rơi vào một cảnh tượng dài dòng trong mơ, trong mơ nàng vẫn là tuổi hoa mười ba mười bốn, không lo không sầu. Sau đó là cha, Diệu Tình, Lâm Phong, Quý Duệ, Quý Ninh, nàng như một người khách qua đường, nhìn cả đời hoang đường của mình, cuối cùng đột nhiên gương mặt của Đoạn Vân Tri xuất hiện. Diệp Ngọc nghi hoặc vì sao Đoạn Vân Tri lại xuất hiện, chỉ cảm thấy cảnh trong mơ ngày càng chân thật, thậm chí nàng còn có thể nghe thấy tiếng của Đoạn Vân Tri. “Đúng! Ta đã nói nàng còn một năm, nhưng bây giờ chính nàng không có ý chí sống sót, ta có thể làm gì bây giờ?” “Ngươi là đại phu! Ngươi là đại phu mà sao lại không có cách nào?” Diệp Ngọc cảm thấy Đoạn Vân Tri thật xui xẻo, bởi vì mình, mà luôn dính dáng đến những kẻ có tinh thần không bình thường. “Lâm Phong,” nàng gọi một tiếng, nhưng nghĩ nghĩ, lại sửa miệng, “Lâm Phong ca ca.” Lâm Phong nghe được câu trước đã không hồi thần được, lại nghe được tiếng “Lâm Phong ca ca” kia, mũi đau xót suýt nữa rơi nước mắt. “Ừ,” hắn ta vẫn nở nụ cười, “Ta đây.” “Ta muốn nhờ huynh làm một việc, có thể không?” Lâm Phong nắm tay nàng không nói lời nào, trong trí nhớ cũng là vậy, mỗi lần Diệp Ngọc cho hắn ta cái ngon ngọt gì, chắc chắn phía sau là cục diện rối rắm đang đợi mình thu dọn. Trước nay hắn ta đều vui vẻ chịu đựng, nhưng giờ phút này chỉ còn tuyệt vọng. “Được, có thể.” Diệp Ngọc không nói gì thêm, Lâm Phong cũng không hỏi, chuyện nàng đang nhớ thương bây giờ, làm sao Lâm Phong lại không hiểu. Bàn tay hắn nắm lấy vô lực rơi xuống, Lâm Phong nhanh chóng nắm chặt hơn. “Các ngươi đều đi ra ngoài.” Người trong phòng không dám chậm trê đều lui ra ngoài, Đoạn Vân Tri là người cuối cùng rời đi, chàng chưa nói lời nào, khi đóng cửa lại thì nhìn thấy Lâm Phong ôm nàng yên lặng rơi nước mắt. Khi cánh cửa đóng lại, căn phòng lại tối tăm và yên tĩnh. Trong kinh thành, mấy ngày hôm trước mọi người đều đang thảo luận phủ Thừa tướng thịnh vượng quyền thế đột nhiên rơi đài, nhưng hôm nay lại có đề tài tám chuyện lớn hơn nữa. Tướng quân đương triều Lâm Phong của bọn họ muốn ở rể Diệp gia, vốn dĩ hai chữ ở rể đã đủ kinh hãi thế tục, huống chi lại còn là Diệp gia, năm đó vì mưu nghịch nên cả nhà bị xử trảm, dù gần đây đã được lật lại bản án, nhưng làm gì còn ai, thế ở rể gì vậy? Lính canh trong ngục cũng đang thảo luận chuyện này. “Diệp gia? Chẳng lẽ là nữ nhân đến hôm trước?” “Ta nghĩ là thế, ngươi không thấy dáng vẻ nhu tình mật ý kia của tướng quân đâu.” “Hây, nữ nhân kia tuy rằng đẹp, nhưng trong kinh thành có rất nhiều nữ nhân tuổi trẻ xinh đẹp, tướng quân sao lại luẩn quẩn trong lòng thế? Cưới một người vừa mới hòa li.” “Không chỉ có thế, lại còn là ở rể. Không nhìn ra tướng quân là kẻ si tình đấy.” Bọn họ thảo luận rôm rả sôi nổi, không nhìn thấy người vốn đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích, đột nhiên mở mắt. Đạp đổ Quý Duệ, hiện nay Lâm Phong hoàn toàn xứng đáng là quyền khuynh triều dã, hôn lễ tất nhiên sẽ thanh to thế lớn, toàn bộ kinh thành đều tò mò vị con gái Diệp gia kia, chỉ tiếc đến tận khi hôn lễ kết thúc, từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình Lâm Phong. Nhìn một mình Lâm Phong ở đó nghiêm túc bái đường, người ở đây đều không rét mà run. Hôn lễ không có tân nương, là hôn lễ gì? Nhưng Lâm Phong kiên trì làm đủ các bước. Khi hắn ta trở về phòng, đám mama già và nha hoàn đều sợ đến mức tay run run rẩy rẩy. Người trên giường đã bị thay hỉ phục, trang điểm đẹp, Lâm Phong vừa lòng gật đầu. “Đều đi ra ngoài đi!” Mọi người nhận được lệnh, sôi nổi rời khỏi phòng như đang chạy trốn. Lâm Phong cầm lấy rượu mừng trên bàn, uống một ngụm rồi đưa vào miệng Diệp Ngọc, khi chảy xuống từ khóe miệng Diệp Ngọc, hắn ta ôn nhu lau đi. “Còn nhớ khi tám tuổi không, ta đã nói muốn cưới muội. Khi đó là may mắn lớn nhất của ta, giữa chúng ta đã có hôn ước từ lâu, vốn dĩ ta cho rằng….” Cho rằng sẽ bạch đầu giai lão với người này, cứ như vậy cả đời. Lâm Phong cố nén nghẹn ngào: “Thôi, tuy chậm ba mươi năm, cuối cùng ta cũng cưới muội được rồi. Nếu Diệp thúc thúc biết ta ở rể Diệp gia, chắc chắn sẽ không đồng ý, chờ đến khi sang bên kia, ta để ông ấy phạt như nào cũng được. Nhưng mà Ngọc Nhi, chúng ta bây giờ, là phu thê.” Hắn ta lải nhải, bên kia bỗng truyền đến giọng của phó tướng. “Tướng quân, Quý Duệ trốn thoát khỏi phòng giam rồi.” Tiếng nói của Lâm Phong dừng lại, chỉ trong chốc lát, cửa trước mắt phó tướng bị mở ra, Lâm Phong mặc hỉ phục đứng ở cửa. “Trốn rồi?” Phó tướng co rúm lại vì sự lạnh lẽo trong lời nói này, nhưng vẫn căng da đầu trả lời: “Chúng thần không ngờ hắn còn dư đảng.” Trên mặt Lâm Phong lập lòe cơn tức giận, tay phất một cái đi về phía trước. “Phong tỏa kinh thành cho ta, phái người đi lục soát, nhớ kỹ, bắt sống. Hắn muốn chết nhưng ta sẽ không để hắn chết. “Vâng.” Lâm Phong tự mình sắp xếp quân, khi quay đầu, lại nhìn thấy bên phòng Diệp Ngọc có ngọn lửa lớn cháy hừng hực. “Đi lấy nước! Đi lấy nước!” Xa xa có thể nghe thấy người hầu hoảng loạn kêu to. Hắn ta hơi ngẩn ra sau đó cất bước chạy về bên kia: “Ngọc Nhi!” Quý Duệ ôm Diệp Ngọc đi từ mật đạo của hắn ra ngoài thành, vừa đi ra, đã thấy Đoạn Vân Tri chờ ở đó. “Ngươi buông nàng ra.” Mắt Quý Duệ lộ ra sự hung bạo, càng ôm chặt hơn. Đoạn Vân Tri bất đắc dĩ thở dài: “Quý Duệ, nàng chưa chết, ngươi buông nàng, giao cho ta.” Quý Duệ hơi sửng sốt, hắn là dò xét hô hấp của Diệp Ngọc, không hề có phản ứng gì cả. “Ngươi gạt ta!” Hắn gào rống như con mãnh thú. Đoạn Vân Tri nhíu mày: “Ta cho nàng thuốc giả chết. Ta có thể cứu nàng.” Không đợi Quý Duệ vui mừng, chàng lại mở miệng: “Nhưng mà, ngươi phải đồng ý với ta trước, vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt nàng. Nếu ngươi vẫn muốn tiếp tục gặp nàng, thà rằng không cứu còn hơn, cứ để nàng như vậy đi.” Đầu tiên Quý Duệ ôm càng chặt hơn, sau đó chậm rãi buông lỏng tay: “Được, ta không gặp nàng.” “Vậy bây giờ ngươi rời đi ngay đi.” “Ngươi thật sự có thể cứu nàng?” Đoạn Vân Tri hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cũng có thể không tin ta.” Mặt Quý Duệ đã vỡ nát không thể nhìn rõ biểu cảm, hắn lẳng lặng nhìn người trong lòng ngực, cuối cùng thả nàng xuống. Nhìn thấy hắn đi rồi, một ông lão mới đi ra từ chỗ tối. “Đây là người con muốn ta cứu?” Đoạn Vân Tri quỳ phịch xuống: “Đúng vậy, sư phụ, cầu người cứu nàng.” Ông lão sờ râu: “Đây là người con cướp từ chỗ thủ hạ của Lâm Phong à? Con biết sẽ gây phiền toái nhường nào cho Dược Vương Cốc không?” “Con sẽ đưa nàng rời đi, sẽ không để Dược Vương Cốc liên lụy.” Ông lão ngồi xuống, nhét một viên thuốc vào miệng Diệp Ngọc, lại bắt mạch cho nàng. “Ta đồng ý cứu nàng, là bởi vì ta chỉ có thể cho nàng thời gian ba năm. Ba năm sau, con xử lý hậu sự của nàng xong thì ngoan ngoãn trở về.” Ba năm….. Trong mắt Đoạn Vân Tri hiện lên thất vọng. Nhưng mà cũng đủ rồi, chàng sẽ bảo vệ nàng ba năm chu toàn. Đoạn Vân Tri dập đầu mấy cái trên đất: “Cảm tạ sư phụ. Nhưng mà, con còn một thỉnh cầu nữa.” Ông lão nhìn qua, chờ chàng nói tiếp. “Có thể khiến nàng quên những việc này không? Ba năm cuối cùng, con hy vọng nàng có thể quên hết những thứ không vui.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]