Thật ra Quý Tinh Hoa không đi gặp lão phu nhân trước, mà đến chỗ Quý Duệ. Nói đùa chứ, Quý Duệ trời sinh ít nói, nhưng lời dạy dỗ y lại không dứt, lão phu nhân thì không giống thế, hơn nữa chắc chắn sẽ cầm một tập tranh dày bắt y chọn con gái! Có lẽ đã sắp xếp con gái đến gặp y ngẫu nhiên, dù sao chuyện này đã xảy ra không biết bao lần. Tóm lại là, có thể kéo dài một chút thì một chút cũng được! Nói thì nói vậy, nhưng đôi mặt với Quý Duệ uy nghiêm, Quý Tinh Hoa vẫn hơi sợ. Quý Duệ nhìn người đứng bên dưới nửa ngày, cuối cùng thả công văn trong tay xuống, hắn vừa cử động, Quý Tinh Hoa lập tức lùi về sau hai bước theo bản năng. Quý Duệ tức giận trừng mắt: “Mẫu thân cũng không ở đây, ngươi đang giả bộ cho ai xem?” Còn sợ à? Từ nhỏ đến lớn thằng nhóc láo toét này đã cùng cả sinh mệnh viết mấy chữ “Không theo khuôn phép”. Như mẹ đã nói, không biết giống ai nữa. Quý Tinh Hoa giả vờ ho một tiếng, lại tiến về trước hai bước, thành thành thật thật kêu lên: “Đại ca.” “Nghe nói ngươi vừa trở về đã đến chỗ đại tẩu.” “A ~~” Quý Tinh Hoa kéo dài âm điệu, tròng mắt xoay ngang dọc nghĩ xem nên trả lời như nào, “Thật ra vừa về đệ đã định đến gặp đại ca. Nhưng là người hầu nói ca không ở nhà, nên đệ qua gặp đại tẩu trước.” “Ồ? Người hầu nào nói?” Giọng điệu Quý Duệ rét lạnh, “Hôm nay ta hạ triều về thì chưa rời phủ lần nào.” “A! Vậy sao?” Quý Tinh Hoa cười lớn gãi đầu định lừa gạt qua, “Cũng không biết kẻ hầu nào không dáng tin như vậy. Có thể là do đệ nghe nhầm cũng nên.” Nhưng mà, Quý Duệ lại không có ý buông tha y: “Quý Tinh Hoa, ta cũng đã nói với ngươi rồi! Không có chuyện gì thì đừng đến chỗ nàng.” Biết ngay chuyện liên quan đến Diệp Ngọc thì không thể lừa gạt qua được, Quý Tinh Hoa thật sự không nghĩ ra vì sao đại ca ôm thành kiến sâu đậm như vậy với đại tẩu: “Vì sao không thể? Trưởng tẩu như mẹ, đệ đến gặp đại tẩu thì sao?” “Như mẹ? Mẹ ruột ngươi đang đợi ngươi đến thăm bà ấy đấy!” “Dù sao cũng là đợi để thúc giục đệ cưới vợ.” Quý Duệ lạnh lùng hỏi lại: “Chẳng lẽ ngươi không nên cưới vợ?” Quý Tinh Hoa á khẩu không trả lời được, “Hừ,” không thể cãi lại Quý Duệ, y sẽ không cãi nhau với đối phương nữa, “Dù sao đại ca cũng không thể nhìn thấy đại tẩu hạnh phúc, ai có thể khiến đại tẩu vui thì đều đuổi đi. Đại ca, một ngày nào đó huynh sẽ hối hận.” Mãi cho đến y rời đi, vẻ mặt Quý Duệ rất khó coi. Khi ngày hôm sau Diệp Ngọc đi thỉnh an lão phu nhân, Quý Tinh Hoa đã ở đó, thấy nàng từ phía xa đã cười cười với nàng. Chắc hẳn biết quan hệ giữa Diệp Ngọc và đứa con trai này của mình vẫn luôn tốt đẹp, hôm nay lão phu nhân thế mà không làm khó nàng, sảng khoái để nàng đứng lên rồi ngồi xuống ghế. “Tinh Hoa thiếu gia,” vì thân phận của Quý Tinh Hoa, người muốn lôi kéo làm quen với y tất nhiên sẽ không ít, nhưng chân chính có tư cách nói chuyện, cũng chỉ có mấy người, vừa mở miệng chính là Hà Thủy Dao, Dao phu nhân của Quý Duệ, “Lão phu nhân mỗi ngày đều nhắc đến cậu, lần này về thì đừng đi nữa được không? Bên ngoài nào thoải mái như ở nhà.” “Đúng vậy, trên giang hồ đánh đánh giết giết cũng không an toàn, lỡ may bị thương thì sao giờ?” Lập tức có người phụ họa. Quý Tinh Hoa cảm thấy cực kỳ phiền lòng, nhưng nhìn thấy lão phu nhân vui vẻ, cũng không thể dập đi, đang định nói gì, đột nhiên lại nghe có người hỏi Diệp Ngọc đang ngồi im không lên tiếng ở một bên: “Tinh Hoa thiếu gia luôn nghe lời đại phu nhân nói, phu nhân cũng nên khuyên hai câu, đương nhiên ở nhà vẫn là tốt nhất đúng không?” Diệp Ngọc thấy lửa đạn lan gần đến mình, mới ngước mắt mỉm cười: “Nhị đương gia luôn có chủ kiến, ta tất nhiên không dám khua tay múa chân.” Như phu nhân không buông tha đang định tiếp tục truy hỏi thêm hai câu, lại nghe lão phu nhân ho khan hai tiếng: “Tinh Hoa tất nhiên sẽ có chủ kiến, nhưng quá có chủ kiến, lại bay nhảy khắp nơi.” Bà ta rõ ràng không muốn Diệp Ngọc xông ra cướp tầm mắt vào lúc này, lại khiến Diệp Ngọc được thư thả. “Đâu có mà mẹ?” Quý Tinh Hoa cười dỗ bà ta, “Con đang tìm con dâu cho mẹ đây thây.” “Nói thì dễ nghe đấy,” lão phu nhân vui vẻ trong lòng khi nghe y nói như vậy, ngoài miệng vẫn không thuận theo, “Con chạy đi đâu tìm? Người khác bằng tuổi con, con nít nhà người ta đã biết chạy. Mẹ nói cho con, lần này trở về con không thành thân, cũng đừng mong đi ra ngoài nữa.” “Đừng mà!” Vẻ mặt Quý Tinh Hoa đau khổ xin khoan dung, “Không đi ra ngoài làm sao tìm được con dâu cho mẹ?” Đôi mắt lão phu nhân trừng to: “Tiểu thư khuê các trong kinh thành còn chưa đủ cho con chọn lựa à?” Bà ta thốt ra lời này, tâm tư mấy người phụ nữ phía dưới lập tức rung rinh, đây chính là mối gả tốt đó! Lanh mồm lanh miệng làm mai cho thân thích ở nhà mẹ đẻ. Vẻ mặt Diệp Ngọc thờ ơ nhìn cảnh tượng khôi hài này, trong đầu nàng chợt hiện lên suy nghĩ, trà ở chỗ lão phu nhân thật sự không tồi. Cuối cùng Quý Tinh Hoa cũng hiểu chuyện, toàn bộ quá trình không hề nói chuyện với Diệp Ngọc, chỉ đau đầu ứng phó đám người giục cưới này. Mãi đến khi mọi người đều lục tục lui về, lúc này Diệp Ngọc mới rời đi theo mọi người. Về đến Hinh viên, người hầu chạy đến báo Đoạn Vân Tri đã đến rồi, Diệp Ngọc vừa đi vào sảnh ngoài đã thấy Đoạn Vân Tri ngồi cạnh cửa sổ, chàng trầm tư suy nghĩ về bàn cờ trước mặt, đó là ván cờ chết do Diệp Ngọc bày ra từ sách cờ ngày hôm qua. Nghe được tiếng động, chàng ngẩng đầu lên: “Hôm nay phu nhân về hơi muộn.” “Lão phu nhân vui vẻ, ta ở lại thêm một lát.” Diệp Ngọc ngồi xuống đối diện chàng, nàng nhìn lướt qua ván cờ, lúc này mới phát hiện quân trắng đã nhiều thêm một quân so với trước khi mình rời đi, càng ngạc nhiên là, một quân này hạ xuống, nước cờ trắng vốn dĩ đã chết, thế nhưng lại có một đường sống. Chú ý đến ánh mắt Diệp Ngọc, mặt Đoạn Vân Tri lộ vẻ xin lỗi: “Xin lỗi phu nhân, nhất thời ta bị mê mẩn, nếu phu nhân để ý……” “Không sao,” Diệp Ngọc cười khẽ lắc đầu, “Không ngờ Đoạn đại phu cũng tinh thông cả cờ nghệ, thật khiến ta hổ thẹn không bằng.” “Phu nhân khiêm tốn,” Đoạn Vân Tri khẽ nắm chặt tay áo dài, “Mấy nước cờ phía trước của phu nhân đã rất hay, không biết Đoạn mỗ có thể vinh hạnh cùng phu nhân đánh xong ván cờ này không?” Diệp Ngọc hơi hơi sửng sốt: “Này…… E rằng không hợp lễ nghĩa.” Dù sao thì nàng cũng đã gả, Đoạn Vân Tri làm y giả tiếp xúc với mình thì còn được, nếu có sự giao thoa khác, nếu truyền ra tất nhiên sẽ không tốt. Đoạn Vân Tri cúi đầu: “Là Đoạn mỗ suy xét không chu toàn.” Từ nay về sau không nhắc đến nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]