Chương trước
Chương sau
Cơn tuyết lớn triền miên mấy ngày hiếm khi dừng lại, trên nền tuyết có thể thấy ánh mặt trời mờ nhạt, Diệp Ngọc lại không thể cảm nhận được sự ấm áp, chỉ cảm thấy lạnh hơn.
“Phu nhân,” Diệu Tình từ ngoài cửa đi tới, “Đoạn đại phu đến.”
Diệp Ngọc sau khi nghe thấy thì đóng khe hở nhỏ ở cửa sổ vào: “Thế à? Mời hắn vào đi.”
Bây giờ hầu như ngày nào Đoạn Vân Tri cũng đến bắt mạch cho nàng, điều chỉnh phương thuốc và sắc thuốc đều tự tay làm tất, còn phải theo dõi nàng uống xong mới đi. Nhờ phúc của chàng, hiện giờ buổi tối Diệp Ngọc ít ho hơn, có thể ngủ an ổn hơn.
Khi Đoạn Vân Tri vừa vào để để ý đến sắc mặt của Diệp Ngọc tốt hơn nhiều so với khi mình vừa đến, trong mắt cũng có chút ý cười: “Hôm nay nhìn qua thấy tâm tình phu nhân không tồi.”
“Vậy sao?” Diệp Ngọc đáp lại bằng một nụ cười mỉm, “Là do y thuật cao siêu của Đoạn đại phu, đúng là cảm giác mấy ngày nay đã khá hơn nhiều. Cứ tiếp tục như vậy, một thời gian không lâu nữa ta có thể khỏe mạnh lại nhỉ?”
Bàn tay đang mở dụng cụ châm cứu của Đoạn Vân Tri tạm dừng chút, chàng quay đầu nhìn Diệp Ngọc, Diệp Ngọc vừa nhìn thấy ánh mắt dường như đã hiểu rõ hết thảy của chàng, sự chột dạ quen thuộc lại đến.
May là Đoạn Vân Tri nhanh chóng rời đi ánh mắt, chỉ là lời nói ra không chút lưu tình nào hết: “Phu nhân sợ ta trị hết bệnh à? Người yên tâm đi, độc này chỉ sợ ngay cả đại la thần tiên hạ phàm cũng không có cách nào xoay chuyển tình thế.”
Diệp Ngọc nhẹ nhàng thở ra trong lòng, nhìn dáng vẻ siêu phàm này của Đoạn Vân Tri, nàng đúng là sợ hắn trị khỏi cho mình. Nàng đã không còn ý muốn sống tiếp nữa, nhưng chuyện tự sát cần dũng khí lớn lao lại đại biểu cho hành vi yếu đuối này nàng không làm được. Chất độc này không phải vừa đúng lúc à?
Trên mặt nàng không để lộ chút cảm xúc nào, nhưng người đàn ông đối diện như đang biết nàng nghĩ gì, bàn tay mảnh khảnh siết chặt thành nắm đấm. Chàng nên làm gì? Để người con gái này có chút ý chí cầu sinh đây?
Đoạn Vân Tri giấu đi cảm xúc, cúi đầu nghiêm túc khám và chữa bệnh cho Diệp Ngọc theo lẽ thường, nghiêm túc điều chỉnh phương thuốc.
Bọn họ cũng coi như cũng quen biết một chút, đối với người tận tâm tận lực vì mình, cho dù biết Lâm Phong mời đến, Diệp Ngọc cũng không nảy sinh chán ghét. Nàng từ bỏ thái độ bảo trì im lặng từ trước nay, mở miệng: “Y thuật của Đoạn đại phu vô cùng siêu phàm, không biết học hành nơi đâu?”
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động đáp lời Đoạn Vân tri, tay nắm bút của chàng run rẩy, hơi mất tự nhiên mím môi trả lời: “Dược Vương Cốc.”
Diệp Ngọc sửng sốt, dù nàng chỉ là một người phụ nữ bình thường trong cái viện sâu thẳm này, nhưng cũng biết đến uy danh của Dược Vương Cốc ở giang hồ. Nàng bật cười: “Xem ra Lâm tướng quân bỏ ra không ít tiền vốn.” Chỉ vì nàng mà mời cả người Dược Vương Cốc đến, nhưng bản thân đâu xứng đáng với cái giá đó?
Ngòi bút của Đoạn Vân Tri tạm dừng một chút: “Hay là phu nhân đồng ý ra giá gấp đôi để đuổi ta đi?”
Tuy không biết Lâm Phong ra giá lớn chừng nào, nhưng có thể mời được Dược Vương Cốc thì chắc chắn không phải cái giá mình có thể lấy ra được, Diệp Ngọc lắc đầu: “Ta chỉ là một người phụ nữ nơi hậu viện thâm sâu, nào dám ra giá với Lâm tướng quân.”
Làn môi Đoạn Vân Tri khẽ nhúc nhích, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Chắc hẳn có dược liệu an thần, sau khi Diệp Ngọc uống xong thì hơi mơ màng sắp ngủ, đang định nghỉ ngơi một lát, Diệu Tình vội vội vàng vàng chạy vào.
“Sao vậy?” Diệp Ngọc hiếm khi thấy dáng vẻ hoang mang rối loạn này của thị.
“Phu nhân, nhị đương gia đã về.” Diệu Tình hơi thở dốc.
Lần trước ở chỗ lão phu nhân Diệp Ngọc cũng đã nghe thấy y sắp về, giờ phút này cũng không bất ngờ lắm, “Về rồi thì về, ngươi gấp như vậy làm gì?”
“Không phải,” Diệu Tình nhanh chóng lấy áo choàng cho nàng, “Nhị đương gia vừa về đã đi đến viện chúng ta, phu nhân chuẩn bị một chút đi, không thể mất lễ nghĩa để cho người khác nói xấu được.”
Diệp Ngọc sửng sốt, ngay sau đó bật cười khẽ: “Đứa nhỏ này.”
Quý Tinh Hoa kém Quý Duệ rất nhiều tuổi, khi Diệp Ngọc mới gả vào, y mới là đứa nhỏ chừng mười tuổi, luôn luôn gần gũi với Diệp Ngọc, cho dù cuối cùng quan hệ giữa nàng và Quý Duệ rất căng thẳng, y bị Quý Duệ hạ lệnh không được đến gần mình, đứa nhỏ kia vẫn luôn làm theo ý bản thân. Hoặc nói là tính tình Quý Tinh Hoa luôn như vậy, lão phu nhân lại thương y, nên trong phủ không ai trị được y.
Trước nay Diệp Ngọc cũng coi y là em trai ruột để yêu thương, nhưng nam nữ khác biệt, tất nhiên cũng phải đủ lễ nghĩa, dời bước đến phòng khách.
Bóng dáng Quý Tinh Hoa còn chưa thấy đâu, tiếng nói đã vang đến: “Diệu Tình cô cô, đại tẩu có trong đó không?”
“Có có! Nghe ngài muốn đến nên đang chờ ngài đấy, một năm không gặp, nhị đương gia càng thêm đẹp trai. Nhưng mà trong tay ngài đang cầm gì thế?”
Quý Tinh Hoa cười sang sảng: “Tặng quà cho đại tẩu.”
Khi nói chuyện với Diệu Tình thì cũng đang đi vào. Ngũ quan của y có bốn phần giống với Quý Duệ, nhưng khác với hình tượng thành thục ổn trọng của Quý Duệ, y vẫn đang ở giai đoạn thiếu niên lột xác, bởi vì thích đi ngao du, trên người có thêm chút tiêu sái của hiệp khách.
“Đại tẩu!” Quý Tinh Hoa vừa vào cửa đã gào lên, “Nhìn xem đệ mang về cho tẩu cái gì này?”
Trong tay y cầm một đồ vật hình vuông, dùng miếng vải đen che lại, Diệp Ngọc cũng không nhìn ra rốt cuộc là cái gì.
Quý Tinh Hoa hình như đi quá nhanh, khi tiến vào còn hơi khó thở.
Diệp Ngọc cười: “Nhìn đệ gấp gáp chưa kìa, ngồi xuống nghỉ ngơi rồi uống chén nước trước đã.”
Người hầu dâng trà lên, Quý Tinh Hoa chẳng hề liếc lấy một cái: “Ối ối tẩu tử, tẩu không tò mò à? Đoán đi đoán đi.”
“Hừm…” Diệp Ngọc nghiêng đầu, lại đánh giá đồ trong tay y thêm lần nữa, trầm ngâm một hồi mới hỏi, “Chẳng lẽ là chim?”
Quý Tinh Hoa hơi bất ngờ: “Sao đại tẩu lại đoán được?”
“Nghe thấy.” Diệp Ngọc bật cười, vừa nãy từ nơi đó có một tiếng chiếp cực nhỏ vang lên, tuy chưa từng nghe thấy, nhưng nàng cũng đoán ra là một con chim, “Ta nói này Tinh Hoa!” Dáng vẻ Diệp Ngọc hơi đau đầu, “Lần trước đệ tặng hai con khổng tước, lần trước nữa tặng một đàn thiên nga, vẫn đang nuôi ở sau viện ta đấy! Đệ chuẩn bị biến sân của ta thành vườn chim à?”
“Đệ cảm thấy vật chết cũng không có ý tứ gì, đưa vật sống mới có thể khiến đại tẩu vui vẻ được!” Quý Tinh Hoa cũng không uể oải, “Thế mà đại tẩu lại nghe được tiếng, Tiểu Hồng nhà chúng ta đúng là không biết cố gắng mà.”
“Tiểu Hồng?”
Quý Tinh Hoa đã lật miếng vải ra, một cái lồng chim vàng tinh xảo lộ ra, đương nhiên, khiến người khác ngạc nhiên là, có một con chim to bằng lòng bàn tay ở trong lồng, cả thân nó đều màu đỏ, chỉ có một vòng tròn màu đen ở sát bên cách, trong mắt Diệp Ngọc hiện lên sự kinh diễm.
“Tên của nó là Tiểu Hồng, con này là chim sẻ đỏ, như nào? Đẹp chứ? Thích chứ?” Quý Tinh Hoa để lồng sắt lại gần thêm chút như đang hiến vật quý.
Diệp Ngọc duỗi ngón tay đến cạnh lồng sắt, sẻ đỏ cũng không sợ hãi, thế mà dám duỗi đầu mổ nhẹ một cái lên ngón tay như ngọc kia.
Trên mặt Diệp Ngọc lộ ra chút ý cười: “Nhưng đúng là đáng yêu.”
“Đúng không đúng không?” Quý Tinh Hoa cười đắc ý, “Lần này đệ đã nghiêm túc nghĩ lại, mấy quà tặng đại tẩu lần trước đúng là hơi rêu rao, cũng khó nuôi, vẫn là thứ nhỏ nhỏ như này nuôi bên người vui hơn.”
Diệp Ngọc liếc y một cái: “Đệ đúng là thức tỉnh đúng lúc đấy.”
Quý Tinh Hoa cứ như không nghe hiểu nàng đang nói mát, mừng rỡ cười không ngừng: “Nếu đại tẩu thích, lần sau đệ lại đưa thêm mấy con nữa.”
“Lại đưa, giấc mơ buổi đêm của ta toàn là tiếng kim kêu rồi.” Diệp Ngọc bật cười, lại chơi với con sẻ đỏ kia một lát rồi để nha hoàn cầm đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.