Ánh mắt chờ mong của Đường Niệm Song bởi vì câu nói của anh mà hơi ngừng lại, cô ngẩn người.
Phó Nhân Gian không có thể hiện vẻ dịu dàng ra bên ngoài, tất cả sự dịu dàng của anh đều cất giấu bên trong động tác cẩn thận và phẩm chất chính trực.
Đường Niệm Song nhìn cái đũa trong tay, nhẹ nhàng bật cười, “Phó giáo sư đúng là người tốt, lần đầu tiên tôi gặp anh, tôi đã cảm thấy như vậy rồi.”
Phó Nhân Gian hơi ngừng một chút, ngước mắt nhìn cô.
Đường Niệm Song cũng đã đói bụng, tạm chấp nhận ăn đồ nguội lót dạ, tùy tiện ăn vài miếng là phải đi luôn, “Phó giáo sư, tôi phải tới đoàn phim rồi.”
Phó Nhân Gian lập tức buông bát đũa, “Tôi đưa cô đi, tôi tan làm rồi.”
“Không cần đâu, anh làm việc vất vả như vậy, tôi tự bắt xe đi cũng được.”
Đường Niệm Song cầm túi xách, Phó Nhân Gian đi theo sau lưng cô, Đường Niệm Song đeo kính râm và khẩu trang xong thì quay đầu, có hơi kinh ngạc, “Không cần đưa tôi đâu.”
“Tôi đưa cô tới đoàn phim.” Anh vẫn rất kiên trì.
Đường Niệm Song cười, muốn tìm lý do từ chối, Phó Nhân Gian lại không cho cô cơ hội mở miệng, “Đi thôi, giờ này không dễ gọi xe.”
Thật ra giờ này có gọi được xe hay không anh cũng không rõ lắm, chỉ là tùy tiện tìm một cái cớ mà thôi, Đường Niệm Song có hơi nghi hoặc về sự cố chấp của anh, cô cũng không phải người có tính ra sức khước từ, bèn gật đầu: “Vậy đi thôi.”
“Ừm, đi thôi.”
Hai người sóng vai xuống lầu, gặp phải đồng nghiệp trong trường, đối phương chào hỏi với Phó Nhân Gian nhưng ánh mắt lại luôn liếc tới trên người Đường Niệm Song.
Tuy cô đeo mắt kính và khẩu trang, cả mặt không có chỗ nào bị lộ ra, nhưng mà dáng người cô thướt tha yêu kiều, khí chất lại vô cùng xinh đẹp, hẳn sẽ là một đại mỹ nhân, mà Phó giáo sư thanh tâm quả dục của bọn họ thế mà lại đi ở bên cạnh một vưu vật* như vậy, cái này không thể trách bọn họ đã quen với tác phong lãnh đạm ngày thường của anh cảm thấy kinh ngạc được.
*Vưu vật = báu vật hiếm có
Trước khi vào thang máy, Phó Nhân Gian giơ tay chắn cho Đường Niệm Song không bị đụng vào những người khác, chú ý tới chi tiết này, Đường Niệm Song đứng ở bên cạnh anh nhẹ nhàng lên tiếng, “Cảm ơn anh.”
Anh “ừm” một tiếng.
Phó Nhân Gian lái xe ra khỏi hầm để xe, Đường Niệm Song ngồi trong xe, tháo kính và khẩu trang xuống, tầm mắt dừng trên động tác xoay vô lăng của anh, nhàn nhạt rũ mi: “Phó giáo sư, tôi có thể hỏi là vì sao anh lại chấp nhất với việc ẩn cư như vậy không?”
Anh nhìn xe ở đằng trước, âm sắc có chút ôn đạm: “Bởi vì thích.”
Giả như Đường Niệm Song không có đùa giỡn anh, đại đa số thời điểm anh đều có cái dáng vẻ quạnh quẽ thế này, trong mắt cũng không có cảm xúc gì, nhưng cố tình là người thế này, khi bị đùa giỡn sẽ mặt đỏ tai hồng, chân tay luống cuống, cực kỳ tương phản.
Đường Niệm Song không có hỏi nhiều nữa, nếu không phải vì thích thì ai có thể từ bỏ hết tất cả chuyện thế tục, dứt khoát kiên quyết làm ra quyết định đó chứ, từ một góc độ khác mà nói, đây cũng có thể coi là một loại tiêu sái nhỉ?
Phó Nhân Gian đưa cô tới gần đoàn phim, Đường Niệm Song đẩy cửa xuống xe, anh đột nhiên lên tiếng: “Khi nào Đường tiểu thư tan làm?”
Đường Niệm Song thuận miệng đáp: “Hẳn là sẽ muộn lắm.”
“Có về Đường gia không?”
“Chắc là không, tôi ở khách sạn, sáng mai vẫn sẽ quay.” Đường Niệm Song đứng trước cửa xe, cong lưng cười với anh: “Cảm ơn Phó giáo sư đã đưa tôi tới, chúc mừng anh lần nữa nhé.”
Phó Nhân Gian gật đầu: “Cảm ơn.”
Anh nhìn cô đóng cửa xe, xoay người đi về phía đoàn phim, trên đường gặp được nhân viên công tác, hai người cười nói rồi biến mất ở trong tầm mắt anh.
Thật lâu sau, Phó Nhân Gian còn chưa thu hồi ánh mắt, trong lòng lại có chút mất mát nhàn nhạt.
*
Diệp Tuyển cũng vừa tới đoàn phim, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đường Niệm Song thì liền nhanh chóng kéo cô qua một bên, “Cô xem tin tức chưa?”
Tuy Đường Niệm Song chưa xem nhưng cũng đoán ra được hẳn là chuyện lớn liên quan tới Lâm Miên.
“Chưa ạ.”
Diệp Tuyển thấp giọng: “Không biết Lâm Miên nổi điên cái gì, chạy tới đại học Dung Thành, còn làm cho bản thân vô cùng chật vật, bị người qua đường chụp được tung hết lên mạng.”
Cô ấy lấy điện thoại ra, ấn vào tin tức đầu tiên có chữ [bạo] hiển thị trên bảng giải trí: “Cô xem đi.”
Đường Niệm Song hơi rũ mắt, trên điện thoại là một đoạn video ngắn, trong video, Lâm Miên đầu tóc ướt đẫm, tóc tai lù xù dính hết lên mặt, biểu tình của cô ta có hơi dữ tợn, hung thần ác sát liên tục gào lên với màn ảnh, hoàn toàn không còn bộ dáng tinh xảo của một minh tinh khi xưa nữa.
Bình luận của cư dân mạng đều suy đoán là trạng thái tinh thần của cô ta có vấn đề, kiến nghị cô ta nên đi tìm bác sĩ tâm lý để chữa trị, hơn nữa bình thường tác phong của cô ta cũng quá khoa trương, duyên người qua đường cực kém, xảy ra việc này thì lập tức thu được hàng loạt lời trào phúng của đám người trên mạng.
Công ty pháp luật của cô ta sau khi sự việc xảy ra không lâu đã nhanh chóng đăng thông báo kiện những người có hành vi phỉ báng xúc phạm tới nghệ sĩ của mình, có điều việc này giống như thủy triều, không thể chống đỡ được trong thoáng chốc, cho nên giờ nó đã trở thành câu chuyện cười cho toàn bộ cư dân mạng rồi.
Diệp Tuyển có chút vui sướng khi người gặp họa: “Lần này cũng coi như một cú ngã đau cho cô ta.”
Đường Niệm Song không lên tiếng, liếc mắt nhìn đống bình luận với những câu từ vũ nhục khó nghe, cô hơi nhíu mày.
“Đừng nghĩ nữa, không phải chuyện gì liên quan tới cô, mau đi thay quần áo đóng phim đi.”
Vào phòng thay đồ, Diệp Tuyển đang giúp cô mặc đồ diễn lên, Đường Niệm Song bỗng nhiên mở miệng, “Hôm nay em cũng ở đại học Dung Thành, Lâm Miên thành ra như thế kia cũng có liên quan tới em.”
Diệp Tuyển há mồm kinh ngạc: “Có ý gì, là cô làm?”
“Ừm, em làm.”
“Tại sao?”
“Em không phải người nhẫn nhịn khi bị người khác khinh bỉ, chắc chị cũng biết nhỉ.”
Diệp Tuyển như có điều suy tư, ý của Đường Niệm Song là trước đây Lâm Miên trêu chọc cô trước, cũng đích xác là Đường Niệm Song chưa từng chủ động gây chuyện với người ta.
“Lâm Miên có biết không?”
“Em không để cô ta thấy mặt.”
Đường Niệm Song nhìn vào gương, chỉnh sửa lại vạt áo, ngữ khí nhàn nhạt, “Nếu không phải là do cô ta cứ luôn liên tục không biết tôn trọng người khác, em cũng sẽ không đối xử với cô ta như vậy, đây cũng coi như là một bài học dành cho cô ta, người khác có thể sẽ sợ cái tính kia của cô ta, nhưng em thì không, chỉ duy nhất làm cho em ngoài ý muốn chính là em là muốn dạy dỗ cô ta một bài học, nhưng lại không hề muốn để cô ta mang cái dáng vẻ chật vật đó bại lộ ở trước mặt công chúng như vậy.”
Cô nhận lấy đai lưng mà Diệp Tuyển đưa qua, vòng quanh eo, miệng tiếp tục lẩm bẩm: “Phàm là nếu cô ta có chút đầu óc thì nên biết lúc đó bản thân không thích hợp để đi ra ngoài, dù thế nào đi nữa thì cũng nên sửa soạn bản thân thỏa đáng trước đã, có điều từ trước tới giờ Lâm Miên đều xúc động như vậy, xảy ra loại chuyện thế này cũng không phải là điều gì ngoài ý muốn.”
Diệp Tuyển cười cười, “Nếu cô ta không xúc động như vậy thì nhiều năm qua cũng đâu có làm ra nhiều chuyện khiến người ta chê cười như thế đâu, bị mắng cũng đáng.”
“Cho nên, em với cô ta hòa rồi.”
Đường Niệm Song đi vào phòng trang điểm, chuyên viên bên trong đang đợi cô, ngoài ý muốn là Lâm Miên cũng có mặt.
Lâm Miên đã sớm bị mắng cho quen rồi, đối với đợt công kích lần này cũng không đau không ngứa, chỉ là cô ta vẫn canh cánh trong lòng đối với cái người ấn đầu cô ta xuống bồn rửa mặt hôm nọ mà thôi, cô ta có lý do để hoài nghi đó là Đường Niệm Song, nhìn thấy cô, Lâm Miên lập tức đi tới: “Là cô đúng không?”
Đường Niệm Song mỉm cười: “Chuyện gì?”
“Người hôm nay ấn tôi xuống bồn rửa mặt, là cô đúng không.”
Thanh âm Lâm Miên không lớn không nhỏ, mang theo ý tứ chất vấn mười phần.
Lục Dĩ Hàn vừa đưa đoàn đội của mình đi vào thì đã bị bầu không khí áp lực này làm cho hơi ngẩn ra, mấy chuyên viên trang điểm cùng với các nhân viên công tác khác cũng vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Đường Niệm Song và Lâm Miên, cứ có cảm giác bản thân sắp ăn được một quả dưa kinh thiên động địa nào đó.
“Là hiểu lầm đúng không.”
Lục Dĩ Hàn hòa giải: “Sao Niệm Song có thể làm ra chuyện này chứ?”
“Anh im đi, liên quan gì tới anh!” Lâm Miên trừng anh ta.
Sắc mặt Lục Dĩ Hàn trầm xuống, đang định mở miệng, Đường Niệm Song đã cong môi cười, “Cô đoán xem?”
Cô không có chính diện đáp lại, cũng không thề thốt phủ nhận, cái thái độ ba phải thế nào cũng được như vậy lại khiến người ta cảm thấy nghẹn khuất nhất.
Trực giác của Lâm Miên nói cho cô ta biết đó chính là Đường Niệm Song, sau khi xảy ra chuyện, cô ta muốn đi tìm phòng bảo vệ xem camera, nhưng cái góc đó căn bản là không có lắp camera theo dõi, cho nên không tìm thấy bất cứ chứng cớ gì, Lâm Miên dò hỏi nhân viên trong trường một vòng cũng không thấy ai nói từng nhìn thấy Đường Niệm Song ra vào gần chỗ toilet.
Trong lòng Lâm Miên nghẹn không chịu nổi, chỉ trợn to mắt nhìn Đường Niệm Song, nhưng mà cô ta lại không có cách nào cả, cũng không thể cứ thế nói với truyền thông đại chúng là Đường Niệm Song hãm hại cô ta chứ?
Cô ta đều có thể tưởng tượng tới hậu quả khi mình dám nói ra câu đó, nhất định là sẽ khiến cho nhóm fans của Đường Niệm Song xé xác mình, càng có thể dẫn tới một màn mắng mỏ kịch liệt từ người qua đường, nói không chừng Phó Nhân Gian còn ra mặt giúp đỡ cô, giao đoạn ghi âm kia cho truyền thông, từ đó rất có thể một chút tôn nghiêm còn lại của cô ta cũng sẽ bị mọi người dẫm đạp dưới chân mất.
Tuy Lâm Miên không có tâm cơ tính toán cho bản thân như những diễn viên nữ khác, nhưng cô ta cũng phải dựa vào cái nghề này để kiếm cơm, bảo cô ta không làm minh tinh nữa đi kiếm nghề khác, cô ta thật sự là không biết phải làm gì.
Đường Niệm Song ngồi trước gương, nhìn chuyên viên trang điểm nói: “Phiền cô bắt đầu trang điểm đi.”
Chuyên viên trang điểm gật đầu.
Lâm Miên cũng giận dữ ngồi về vị trí: “Chúng ta cứ chờ xem, cũng không phải lúc nào cô cũng thuận buồm xuôi gió.”
Đường Niệm Song không sao cả gật đầu: “Được.”
“Nhưng mà sắp phải quay phim rồi, hy vọng chúng ta không nên đưa cảm xúc cá nhân vào trong công việc, tận lực hoàn thành cảnh quanh nhanh nhất có thể.”
Lâm Miên khinh miệt, “Cô cho rằng tôi là Tô Mạt sao? Cứ yên tâm, chút đạo đức nghề nghiệp này tôi vẫn có.”
“Vậy là tốt rồi.”
Bộ phim này đã quay được hơn nửa, nữ yêu Phục Liên là vai nữ phụ số 2 của Lâm Miên là quan hệ bạn bè, có điều ngoài đời thì quan hệ giữa bọn họ không khác gì quả pháo nổ.
Nhìn động tác thân mật giữa hai người qua máy quay, ai có thể nghĩ tới vừa rồi hai người bọn họ còn mới buông lời hung ác với nhau chứ?
Đạo diễn vừa lòng hô, “Qua.”
Đường Niệm Song và Lâm Miên lập tức bứt ra khỏi nhân vật, hai người đi ngược hướng nhau, trở về lều nghỉ ngơi.
Trợ lý Tiểu Cao của Lục Dĩ Hàn nhịn không được cảm thán, “Phụ nữ ấy à, đúng là sinh vật khó nắm bắt.”
Lục Dĩ Hàn nhìn Đường Niệm Song vội vàng đi vào lều nghỉ, gương mặt như thể đang suy tư gì đó.
Tiểu Cao vỗ vỗ anh ta, “Dĩ Hàn, ngẩn người cái gì đó, tới lượt cảnh của anh rồi.”
“Ừ.” Lục Dĩ Hàn cởi áo khoác.
Anh ta chỉ là đang nghĩ, cô gái giống như Đường Niệm Song, rốt cuộc nên theo đuổi như thế nào mới được, gần đây anh ta liên tiếp tiếp cận cô, cơ hồ là cách nào cũng dùng cả rồi, bộ phim này rất nhanh cũng sẽ đóng máy, về sau chỉ sợ sẽ càng khó gặp mặt.
Gần đây anh ta vẫn luôn suy xét tới một cách, nhưng cũng không biết có thể có tác dụng hay không.
Đường Niệm Song ngồi bên cạnh lò sưởi, trên người khoác áo bông dày nặng. Giờ mới qua mười rưỡi, còn một cảnh quay nữa, hẳn là 11 giờ sẽ kết thúc, cũng không biết có thể chạy về chúc mừng Phó Nhân Gian hay không nữa.
Vừa rồi lúc đưa cô về đoàn phim, khi anh nói với cô mấy câu kia, Đường Niệm Song có một loại ảo giác, một loại ảo giác anh thực sự hy vọng cô có thể cùng anh chia sẻ niềm vui này.
Có lẽ là vậy nhỉ.
Phó Nhân Gian đối xử với cô tốt như vậy, anh có được thành tựu trong công việc, cô đi chúc mừng anh một chút hẳn là sẽ không sao đi, tựa như lời anh nói vậy, bọn họ là bạn bè, giữa bạn bè thì việc này là hết sức bình thường.
Cô hơi khẩn trương nhìn thời gian, hy vọng Lục Dĩ Hàn quay nhanh nhanh một chút.
Lúc này nhân viên trong trường quay đi vào thúc giục cô, “NIệm Song, sắp tới cảnh phối diễn của cô và Dĩ Hàn rồi, mau chuẩn bị đi nhé.”
Đường Niệm Song lập tức đứng lên: “Dạ.”
Diệp Tuyển kỳ quái nhìn cô, tuy nói Đường Niệm Song làm việc rất chuyên nghiệp, nhưng cái bộ dáng sốt ruột này của cô vẫn là có hơi hiếm thấy.
Trước khi bắt đầu quay, Đường Niệm Song nói với Lục Dĩ Hàn: “Hy vọng có thể một lần là qua.”
Lục Dĩ Hàn hỏi: “Em có việc phải đi sao?”
“Ừ, có hơi gấp.”
“Được.”
Lục Dĩ Hàn gật đầu, “Yên tâm, tôi sẽ phối hợp.”
Hai người đều là diễn viên chuyên nghiệp, dưới trạng thái hoàn toàn nhập diễn, sau khi quay xong vài góc quay khác nhau, đạo diễn liền chọn lấy một góc vừa lòng nhất, sau đó để mọi người kết thúc công việc.
Đường Niệm Song trước khi rời đi thì mỉm cười với Lục Dĩ Hàn: “Cảm ơn Lục lão sư, tôi đi trước.”
Lục Dĩ Hàn, “Xảy ra chuyện gì thế? Tôi có thể giúp gì cho em không?”
“Không cần đâu, cảm ơn anh.”
Đường Niệm Song chạy nhanh về phòng thay đồ thay quần áo ra.
Lục Dĩ Hàn cũng chuẩn bị kết thúc công việc, vừa vặn lại gặp được Lâm Miên, cô ta châm chọc: “Biết vì sao cô ta gấp gáp như vậy không? Chắc chắn là đi gặp Phó giáo sư rồi.”
Lục Dĩ Hàn nhíu mày, “Phó giáo sư?”
“Đúng thế.”
Đường Niệm Song không nói cho anh ta cũng là chuyện bình thường, loại chuyện riêng tư này, không phải người đặc biệt thân quen thì đều sẽ không nói rõ ra.
Lục Dĩ Hàn nhìn chằm chằm Lâm Miên, “Tôi có ý này, không biết cô có hứng thú nghe chút không?”
Lâm Miên ôm túi giữ nhiệt, ánh mắt lia qua đây, “Anh còn có thể nghĩ ra được cái ý tưởng gì tốt chứ?”
Khóe miệng Lục Dĩ Hàn hơi run, Lâm Miên này lúc theo đuổi anh ta thì cái lời sến sẩm buồn nôn gì cô ta cũng nói ra được, giờ không thích anh ta nữa, thái độ quả thực là xoay 180 độ, nói thật, Lục Dĩ Hàn đúng là có hơi không quen.
“Cô không châm chọc tôi một câu là sẽ chết sao?”
Lâm Miên vô cùng tuyệt tình, “Sẽ chết thật.”
Lục Dĩ Hàn: “…”
“Tôi nói ý nghĩ của tôi trước nhé.”
Lâm Miên chán nản nghe anh ta nói, càng nghe hai mắt cô ta càng sáng lên, “Lục Dĩ Hàn, tôi không thể không thừa nhận, anh không ngu như tôi nghĩ thật.”
Lục Dĩ Hàn: “…”
Anh ta tươi cười giả trân tới không thể giả trân hơn: “Thật lòng cảm ơn lời khích lệ tàn ác của cô nhé, thế nào, có hứng thú không?”
“Sao lại không!” Cô duỗi tay về phía anh ta.
Lục Dĩ Hàn: “Cái gì?”
“Bắt tay đó, anh cho rằng tôi muốn sờ mó anh à?”
Cô ta châm chọc, khinh thường, khinh miệt nhìn anh ta từ đầu tới chân, “Anh so với Phó giáo sư của chúng tôi còn kém xa lắm, lúc trước thích anh cũng là vì trông anh đẹp trai, giờ tôi lại hết cảm thấy như vậy rồi.”
Lục Dĩ Hàn: “…” Má nó.
Giờ anh ta thật sự bực đấy!
Lâm Miên này tuyệt đối có thể gi ết chết người ta bằng lời nói!
Hai người bắt tay nhau, đạt thành một khế ước quan hệ hợp tác nào đó.
*
Đường Niệm Song ngồi xe Diệp Tuyển rời đi.
Cô gửi tin nhắn hỏi Phó Nhân Gian, [Phó giáo sư, giờ anh đang ở đâu?]
Phó Nhân Gian trả lời rất nhanh: [Ở nhà.]
Đường Niệm Song tự hỏi, bàn tay hơi đụng đụng điện thoại vào cằm, Diệp Tuyển nhìn cô, “Suy nghĩ gì thế?”
“Giờ Phó Nhân Gian đã về nhà, bây giờ em qua đó chúc mừng anh ấy liệu có hơi…”
Diệp Tuyển tiếp lời: “Mập mờ?”
“Đúng thế.”
Diệp Tuyển: “Cô vội vã rời đoàn phim như vậy còn không phải là muốn đi gặp anh ta sao, đều tới lúc này rồi, do dự không kịp nữa đâu.”
Đường Niệm Song cầm điện thoại, khung thoại đang hiển thị câu: [Phó giáo sư, giờ tôi đang qua đó, anh có tiện không?’], tự hỏi hồi lâu cuối cùng cũng không có gửi qua.
Cùng lúc đó, Phó Nhân Gian xoa sống mũi nhìn khung thoại của bản thân, [Đường tiểu thư, tôi có thể mời cô cùng tôi trải qua một tiếng cuối cùng của ngày hôm nay chứ?], cũng đùng dạng, tự hỏi một lúc lâu cuối cùng vẫn không có gửi đi, lặng lẽ xóa từng chữ một.
Ánh sáng xanh của màn hình ánh lên khuôn mặt anh, anh đặt điện thoại lên bàn, trong phòng không bật đèn, anh dựa lên sofa nhỏ, vẫn quyết định nếu đã muốn dứt bỏ thì không nên dây dưa với cô nữa.
Đường Niệm Song đã quyết định xong, cô vẫn sẽ đi gặp Phó Nhân Gian, nhưng cũng không có trực tiếp nói với anh mà là chuẩn bị cho anh một niềm vui nhỏ.
Cô chưa từng tới nhà anh, đương nhiên là sẽ phải gọi điện thoại dò hỏi ông bà địa chỉ nhà của Phó Nhân Gian trước, sau khi hỏi xong mới bảo Diệp Tuyển đưa cô đi.
Nơi ở của Phó Nhân Gian không phải biệt thự cũng không phải căn hộ nhỏ, nghe nói là anh mua một căn biệt viện ở ngoại ô thành phố, tự tay trang trí thiết kế, rất có cảm giác thế ngoại đào nguyên.
Diệp Tuyển đưa Đường Niệm Song tới gần đó thì rời đi luôn, Đường Niệm Song dựa theo địa chỉ bà nội gửi qua tìm tới nhà anh.
Cô mất mười phút mới tìm được nhà Phó Nhân Gian, lại thấy ở ngoài cửa nhà anh có một cô gái trẻ, cô ta cầm theo cái bánh kem, đang ấn chuông cửa.
Phó Nhân Gian mở cửa, còn chưa nhìn thấy rõ là ai đã lập tức bị người ôm lấy, thanh âm nũng nịu của cô gái vang lên: “Đàn anh, chúc mừng anh nha!”
Đường Niệm Song đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn một màn này, trong tay cô thật ra cũng xách theo một cái bánh kem chúc mừng, là lúc nãy khi đi qua cửa hàng bánh kem đã cố ý dừng lại mua cho anh.
Nhưng giờ nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cô xác định được quyết định hôm nay tới đây của mình đúng là quá không biết điều rồi, Đường Niệm Song xoay người, ném bánh kem vào trong thùng rác rồi đi luôn.
Phó Nhân Gian đột nhiên đẩy người đang ôm mình ra, cũng không biết có phải do động tác quá lớn hay không mà cô gái kia có chút lảo đảo không vững, anh cũng không đưa tay ra đỡ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm đối phương, “Chúng ta quen biết sao?”
——
Shmily: Phó giáo sư không quen cô ta là thật, mọi người đừng hiểu lầm nhé ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]