Chương trước
Chương sau
Sáng nay Đường Niệm Song không phải quay, ở nhà nghỉ ngơi.

Diệp Tuyển nhận được tin tức mới nhất, lập tức gọi điện thoại cho cô, đoàn phim đã chọn xong nữ số hai, là nữ diễn viên tên Lâm Miên đang cực kỳ có độ thảo luận.

Đường Niệm Song và Lâm Miên chỉ từng chạm mặt nhau vài lần ở hoạt động thời trang, sự cạnh tranh của các nữ minh tinh trong giới giải trí trước giờ đều rất lớn, vì chuyện tranh phiên vị mà fans hai bên có thể xé nhau tới mức lên cả hot search, mà fans của Lâm Miên cũng không phải là dễ chọc, lần này cô ta có thể chịu thiệt làm phiên hai cho cô, Đường Niệm Song có hơi không hiểu lắm về thao tác của người này.

Diệp Tuyển nói với cô: “Là bởi vì Lục Dĩ Hàn, cô ta đang theo đuổi hắn.”

Đường Niệm Song kinh ngạc nhướng mày, “Lục Dĩ Hàn này được hoan nghênh thế sao?”

“Cũng chỉ có mình cô coi hắn là bông cải trắng ven đường thôi, người ta ở trong giới cũng được công nhận là nam thần đó, danh tiếng không kém gì ảnh đế Quý Thiệu đâu.”

Quý Thiệu này, Đường Niệm Song đương nhiên biết tới, cũng coi như là đàn anh của cô, lúc ấy cô đi theo Trần lão sư* tôi luyện kỹ thuật diễn, từng được nghe tới cái tên Quý Thiệu này mấy lần.

*Mình chưa biết đây là nam hay nữ nên sẽ để chung chung nhé

Trần lão sư khen anh ấy rất có tu dưỡng nghề nghiệp, còn từng muốn giới thiệu cho hai người làm quen với nhau, muốn tác hợp bọn họ, lúc ấy Đường Niệm Song đã uyển chuyển từ chối ý tốt của Trần lão sư.

“Em không biết nhiều lắm về Quý Thiệu, nhưng mà Lục Dĩ Hàn này…” Đường Niệm Song nghiêm túc nhớ lại gương mặt của Lục Dĩ Hàn, đẹp thì có đẹp, nhưng luận về anh tuấn thanh tuyển thì Phó Nhân Gian càng ưu việt hơn.

Khi cô đang thất thần trong một thoáng chốc, Diệp Tuyển đã nhắc tới đề tài khác: “Hôm nay đoàn phim sẽ có buổi liên hoan nhỏ.”

“Vì để hoan nghênh nữ phụ mới tới sao?”

“Không rõ lắm, cô có đi không?”

“Đi chứ, sao lại không đi.”

“Được, thời gian là chiều hôm nay, chút nữa chị qua đón cô.”

Sau khi cúp máy, bà nội Đường đưa trái cây vừa gọt xong cho cô, “Thời gian gần đây con với Phó giáo sư thế nào rồi?”

“Tàm tạm ạ, khá ổn.”

“Phó giáo sư là người không tệ, nếu hai đứa kết hôn thì ông bà cũng yên tâm hơn.”

Từ lúc đính hôn với Phó Nhân Gian tới nay, những câu tương tự thế này Đường Niệm Song đã nghe không biết bao nhiêu lần, bốn ông bà cụ cứ luôn đổi cách thức khác nhau thổi gió bên tai cô, Đường Niệm Song sâu sắc cảm giác được sự bất đắc dĩ: “Nhưng Phó giáo sư không thích con mà.”

Bà nội Đường cười hỏi: “Vậy con thì sao, con có thích nó không?”

Đường Niệm Song thuận miệng đáp: “Con sẽ không thích người không thích con.”

Bà nội Đường bị cô lòng vòng cho ngẩn cả ra: “Này là có ý gì, con nói thẳng ra là có thích hay không thích?”

“Không thích.”

“Sao lại không thích chứ, Phó giáo sư tốt như vậy, bà đã hỏi thăm Tiểu Húc với Tiểu Viên rồi, bọn nó còn nói thằng bé rất quan tâm tới con nữa.”

Đường Niệm Song nhàn nhạt phản bác: “Vậy bà cảm thấy con thế nào?”

“Con?” Bà nội Đường hất cằm kiêu ngạo, “Đương nhiên là quá tốt rồi, cháu gái bà là tốt nhất trên đời.”

“Bà cảm thấy con tốt nhất trên đời, nhưng mà Phó Nhân Gian lại không thích, có thể thấy được người tốt hay không tốt cũng không đủ để làm lý do khiến người khác thích con được.”

Bà nội Đường nhịn không được trầm tư, thấp giọng nhắc mãi, “Sao các con lại không thích nhau chứ? Hai đứa xứng đôi như vậy, ở bên nhau tốt biết bao.”

Đường Niệm Song suýt chút nữa cười ra tiếng, có điều nhìn bộ dáng nghiêm túc tiếc hận của bà, cô cũng đành nhịn lại.

Sau đó, bà nội Đường nói chuyện luôn luôn phải vòng trái vòng phải cuối cùng lại vòng về trên người Phó Nhân Gian, Đường Niệm Song bình thường tuy rằng ngẫu nhiên sẽ chọc ghẹo Phó Nhân Gian, nhưng cô lại chưa từng nghĩ tới chuyện muốn tán tỉnh anh, hơn nữa cô đối với chuyện anh muốn đi ẩn cư đã có thể chấp nhận được rồi, ngay cả ngày nào tháng sẽ đi Ngọc Minh Sơn trồng cây gây rừng cũng đã lên kế hoạch xong.

Đương nhiên, cô cũng từng nghĩ tới, nếu Phó Nhân Gian không có ý tứ muốn đi ẩn cư, thì chỉ bằng phẩm chất ưu tú của anh, Đường Niệm Song cũng muốn thử phát triển tình cảm với anh một chút, nói không chừng sẽ tạo nên một mối lương duyên thì sao, có điều vấn đề bây giờ là người ta không thích cô nha.

*

Buổi chiều, Diệp Tuyển lái xe tới đón cô.

Hai người trực tiếp đi tới nơi đoàn phim liên hoan.

Lúc Đường Niệm Song với Diệp Tuyển đi vào phòng bao, bên trong đã chật kín người, không chỉ có tổ đạo diễn và tổ làm phim, còn có các diễn viên chính, diễn viên phụ cùng với Lâm Miên mới tới, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.

Đạo diễn thấy Đường Niệm Song tiến vào liền vẫy tay với cô, “Niệm Song mau ngồi đi, chỉ thiếu mình cô thôi đó.”

Đường Niệm Song, “Đạo diễn, sao lại đột nhiên muốn liên hoan vậy ạ?”

Đạo diễn cười nói: “Từ khi đoàn phim khai máy tới nay vẫn chưa có cơ hội liên hoan, hồi trước có Tô Mật kia, nói thật, tôi cảm thấy không quá thoải mái. Lần này đoàn phim chúng ta có cô, có Dĩ Hàn, hơn nữa bây giờ còn có Lâm Miên, tôi rất vui vẻ, nhất định phải liên hoan một bữa.”

Đường Niệm Song mím môi cười cười.

Lục Dĩ Hàn vẫn luôn ở bên cạnh lẳng lặng đánh giá Đường Niệm Song, bình thường khi tham gia hoạt động, cô đều mang dáng vẻ hoàn mỹ tinh xảo không thể bắt bẻ, cho nên đa số hot search của cô đều là thảo luận về nhan sắc.

Mà hiện tại, Đường Niệm Song mặc trang phục bình thường, thiếu đi chút thanh lãnh ngày thường mà cô cố tình dựng lên, nhìn qua mềm yếu lại mỹ lệ, thật ra là kiểu hình con gái mà Lục Dĩ Hàn thích nhất.

Anh ta cúi đầu, giấu đi sự kinh diễm trong đáy mắt, ôn hòa hỏi: “Niệm Song thích ăn món gì, chúng tôi đều đã chọn xong hết rồi, còn thiếu mỗi cô thôi.”

Đường Niệm Song nhận lấy thực đơn: “Cảm ơn.”

Lâm Miên ngồi bên cạnh Lục Dĩ Hàn, vì muốn tăng độ hảo cảm của anh ta cho nên liền tiến tới quan tâm một câu: “Niệm Song, rất chờ mong sự hợp tác của chúng ta sau khi vào đoàn, tin tưởng là nhất định có thể sẽ giúp bộ phim thành công rực rỡ.”

Đường Niệm Song cũng cười: “Tôi cũng rất mong chờ.”

Đạo diễn nhiệt tình tiếp đón mọi người dùng cơm, Diệp Tuyển nhìn ra địch ý của Lâm Miên đối với Đường Niệm Song, chắc hẳn là tới từ Lục Dĩ Hàn, cho nên liền cố tình ngồi ở giữa bọn họ, ngăn trở ánh mắt cô ta đánh giá Đường Niệm Song, cũng ngăn lại hành động muốn kính rượu của Lục Dĩ Hàn.

Qua ba tuần rượu, mọi người đều đã hòa vào với nhau.

Lúc rời khỏi phòng bao, Đường Niệm Song không nghĩ tới sẽ gặp được Phó Nhân Gian.

Anh dường như cũng tới đây ăn cơm, giống như đang đợi ai đó, cánh tay khoác áo khoác của mình, nghiêng người đứng thẳng, thân hình cao lớn thanh quý, anh tuấn không thôi.

Ánh mắt người đàn ông đảo qua, nhìn thấy Đường Niệm Song thì hơi ngừng lại một chút, trầm mặc đi tới trước mặt cô, thấp giọng hỏi: “Tới ăn cơm sao?”

“Ừm, anh cũng vậy à?”



“Ừ.”

Lâm Miên ngẩn người nhìn chằm chằm sườn mặt góc cạnh của người đàn ông trước mặt.

Không chỉ cô ta, ở đây có không ít người đều đang nhìn Phó Nhân Gian.

Cùng so sánh với Lục Dĩ Hàn, anh không hề kém cạnh một chút nào, thậm chí càng có thêm khí chất nội liễm tự giữ hơn Lục Dĩ Hàn nhiều.

Mọi người đều nhớ tới, vị này chính là anh “bạn” thường xuyên thăm ban Đường Niệm Song hồi cô còn ở Minh Thúy Sơn đóng phim.

Vị giáo sư trẻ tuổi, nhà khảo cổ học có tiếng tăm lẫy lừng trong nước, Phó Nhân Gian.

Phó Nhân Gian nhàn nhạt nhìn qua Lục Dĩ Hàn bên cạnh Đường Niệm Song, tầm mắt hai người chạm nhau.

Một người thanh lãnh đạm mạc, một người tìm tòi đánh giá.

Lục Dĩ Hàn cảm thấy, vị Phó giáo sư này phảng phất như không vui lắm khi nhìn thấy anh ta.

Đồng nghiệp của Phó Nhân Gian cũng đi ra từ trong phòng bao, thấy Đường Niệm Song thì đều ngẩn cả ra.

Gần đây Phó giáo sư thường xuyên thất thần, mất hồn mất vía, nhưng chỉ cần đồng nghiệp trong phòng nhắc tới nữ minh tinh Đường Niệm Song là ánh mắt đang tan rã thất thần của anh sẽ từ từ ngưng tụ lại thần thái, lấy Viên Triết cầm đầu, các đồng nghiệp đều vô cùng hoài nghi, nghi ngờ Phó Nhân Gian và Đường Niệm Song có mối quan hệ rất không bình thường.

Phó Nhân Gian mở miệng trước: “Tôi đi trước.”

Đường Niệm Song gật đầu.

Đi chưa được mấy bước, bước chân người đàn ông tạm dừng lại, quay đầu, ánh mắt lại lần nữa dừng trên mặt Đường Niệm Song: “Đừng chơi quá muộn, về sớm một chút.”

Không phải chứ?

Mọi người đều há hốc mồm.

Sao ngữ khí nói chuyện của Phó giáo sư lại giống người nhà Đường Niệm Song vậy?

Anh nói xong liền quay người đi xa, bóng dáng thanh tuyển thon dài.

Lâm Miên nhìn chằm chằm người đàn ông đã đi xa, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại được, một lúc sau mới tỉnh táo lại, câu đầu tiên chính là hỏi Đường Niệm Song: “Niệm Song, hai người quen biết à?”

Đường Niệm Song sao lại không hiểu được ánh mắt mang đầy sự hứng thú của Lâm Miên dành cho Phó Nhân Gian, trong lòng cô có chút không vui lắm, “Ừ.”

“Hai người có quan hệ gì thế? Sao Phó giáo sư lại quan tâm cô như vậy?”

Đường Niệm Song âm thầm suy nghĩ, tuy bọn họ là quan hệ vợ chồng chưa cưới, nhưng anh dắp đi ẩn cư tới nơi rồi, quan hệ này đúng là không hợp để giới thiệu với mọi người, cho nên cô học theo cách trả lời của Phó Nhân Gian: “Chỉ là quen biết.”

Lúc đóng phim ở Minh Thúy Sơn, Đường Niệm Song cũng thường giải thích như vậy.

Bởi vì có tầng quan hệ này, cho nên cho dù bọn họ có hơi thân thiết, mọi người cũng không tiện suy đoán hay hỏi gì nhiều.

Cũng không phải cô qua loa có lệ với Lâm Miên, chỉ là chính cô cũng không rõ hiện tại quan hệ của mình với anh là gì, sao có thể nói chính xác cho người ngoài được, đành phải nói như vậy.

Trong mắt Lâm Miên có ánh sáng.

Đường Niệm Song thong thả ung dung mở miệng: “Có điều, vị Phó giáo sư này một lòng hướng tới sinh hoạt nhàn vân dã hạc, sắp phải đi ẩn cư rồi.”

Mọi người hơi sửng sốt.

Ẩn cư? Thật hay giả thế?

Một anh trai siêu cấp đẹp trai thế này mà còn muốn đi ẩn cư??

Lâm Miên cũng ngẩn ra, không chút để ý hỏi tiếp: “Đó là bởi vì anh ấy chưa gặp được tôi thôi.”

Lâm Miên ở trong giới có tiếng là to gan lại thẳng thắn, bởi vì thích Lục Dĩ Hàn cho nên liền khua chiêng gõ trống tới đây làm nữ phụ, muốn dùng cách này để tiếp cận anh ta, nhưng vừa đảo mắt đã thích người khác, mọi người nhất thời phản ứng không kịp.

Lục Dĩ Hàn lại bật cười: “Vậy chúc cô thành công.”

Anh ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vốn đoàn đội của anh ta còn lo lần này Lâm Miên lại muốn làm chuyện gì xấu mặt nữa cơ.

Trước kia Tô Mật vì theo đuổi thần tượng mà gây náo loạn trong đoàn phim, chuyện này tới giờ vẫn chưa thể lắng xuống được, lúc này Lâm Miên vì theo đuổi anh ta mà lại tới làm nữ phụ, duyên qua đường của anh ta đã kém lắm rồi.

Không nghĩ tới cô ta lại đột nhiên dời mục tiêu, việc này đối với Lục Dĩ Hàn mà nói là chuyện tốt đến không thể tốt hơn.

Anh ta nhìn Đường Niệm Song, phát hiện Đường Niệm Song dường như có hơi không vui, tựa hồ là từ sau khi Lâm Miên nói ra câu kia, thần sắc của cô liền thay đổi.

Có điều rốt cuộc cũng là diễn viên, tốc độ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, trong nháy mắt đã thấy cô thu lại biểu tình trên mặt, nhẹ nhàng cười nhạt, phảng phất như không hề có hứng thú gì với lời tuyên bố hùng hồn của Lâm Miên.

Lục Dĩ Hàn nhìn Đường Niệm Song rất lâu, vốn dĩ anh ta không để bụng tới vị Phó giáo sư lúc nãy lắm, giờ lại cảm thấy, có lẽ giờ phải để tâm chút rồi.

Trước khi rời đi, Lục Dĩ Hàn đặc biệt kiên nhẫn ôn hòa dặn dò Diệp Tuyển lái xe cẩn thận, dặn dò Đường Niệm Song về nhà nghỉ ngơi cho tốt, cô không hiểu vì sao anh ta lại đột nhiên quan tâm mình như vậy, nhưng theo lễ phép vẫn là cảm ơn anh ta một tiếng.

Sau khi người của đoàn phim rời đi gần hết, Diệp Tuyển nhăn nhó ôm bụng: “Ban nãy vội xã giao quá, ăn không được bao nhiêu, hay là chúng ta lên ăn chút rồi về?”

Đường Niệm Song cười cười: “Em biết là chị chưa no mà.”

“Nhìn thấy gương mặt kia của Lâm Miên thì còn no được sao? Cả buổi liên hoan chị chỉ đề phòng cô ta sợ cô ta hại cô thôi đó, cơm còn chưa ăn được mấy miếng.”

“Vậy lên đó ăn chút rồi về.” Đối với thao tác này của Diệp Tuyển, Đường Niệm Song cơ hồ đã quen, mỗi lần liên hoan cô ấy đều là người bận rộn xã giao nhất, khi mọi người đã ăn uống no nê, cô ấy lại chưa ăn được một miếng nào.

Hai người lại lần nữa lên phòng bao đã đặt, Diệp Tuyển giữa đường nói muốn đi vệ sinh.

Đường Niệm Song một mình ở trong phòng chán muốn chết, lại nghĩ tới ánh mắt của Lâm Miên nhìn Phó Nhân Gian lúc nãy, đó là một loại hứng thú không thể che giấu được.

Đường Niệm Song không hề nghi ngờ chút nào về việc Phó Nhân Gian tuyệt đối có mị lực khiến người ta nhất kiến chung tình.

Cô nhắm mắt, cố gắng để suy nghĩ của mình bình tĩnh lại.

Dù sao đi nữa thì đây cũng không phải là chuyện cần cô quan tâm.

“Xin hỏi…” Phía sau đột nhiên truyền tới một giọng nam.

Đường Niệm Song quay đầu lại, là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, ôm một bó hoa đứng cách đó vài bước.

Người đàn ông thấy cô, biểu tình vô cùng kích động: “Quả nhiên là Đường Niệm Song!”



“Niệm Song, anh là fans của em!”

“Anh vẫn luôn theo em tới đây, nhịn không được liền tỡi xem em.”

Đường Niệm Song ngồi thẳng người, đây là fan tư sinh hay là chỉ đơn giản là muốn quấy rối?

Cô nhanh chóng đứng lên: “Anh là ai? Đi ra ngoài!”

Người đàn ông xa lạ buông bó hoa, vội lấy ra một quyển sổ: “Niệm Song, em ký tên cho anh đi, anh thật sự rất thích em, anh vẫn luôn xem những bộ phim mà em đã đóng đó.”

“Trong phòng anh đều là ảnh chụp của em, anh đã chú ý tới em từ rất lâu trước đó rồi.”

“Em ký tên cho anh đi.” Ánh mắt gã thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô, đưa quyển sổ qua.

Đường Niệm Song nhíu mày: “Anh này, mời anh lập tức ra ngoài, đây là thời gian tư nhân của tôi!”

“Em xem này, đây là hoa anh tặng em đó, em có thích không?”

Diệp Tuyển vẫn chưa quay lại.

Đường Niệm Song bị ánh mắt và hành vi của gã đàn ông này làm cho cực kỳ không thoải mái, fans của cô trước giờ đều rất tôn trọng thời gian cá nhân của cô, hơn nữa fans chân chính tuyệt đối sẽ không tới gặp cô khi chưa được sự đồng ý của đoàn đội.

Đường Niệm Song giờ một mình một thế, đối phương lại là một người đàn ông, không thỏa mãn gã, không chừng gã còn có thể làm ra chuyện gì đó không thể lường trước được, Đường Niệm Song cầm lấy quyển sổ của gã rồi kí tên.

Lúc này có người phục vụ đi vào, Đường Niệm Song lập tức mở miệng: “Phiền cô giúp tôi đuổi người này ra ngoài, hắn là fan tư sinh!”

Hai người phục vụ nghiêm mặt: “Mời anh lập tức rời khỏi nhà hàng của chúng tôi, bằng không chúng tôi sẽ lập tức báo cho bảo an.”

Gã đàn ông nóng nảy, cuống quýt giữ chặt tay Đường Niệm Song.

Đường Niệm Song nhanh chóng giãy giụa, “Anh bỏ ra! Bỏ tôi ra!”

“Anh không phải fan tư sinh, anh thích em đã rất lâu rồi, từ khi em ra mắt anh đã thích, anh thật sự rất thích em!”

Một người phục vụ thấy bất ổn liền lập tức chạy ra ngoài gọi người.

Sau khi Phó Nhân Gian ra khỏi nhà hnàg thì lại quay lại, tóm lại vẫn không thể yên tâm về Đường Niệm Song.

Từ lúc vừa gặp mặt, Lâm Miên vẫn luôn cố ý tiếp cận Phó Nhân Gian, không nghĩ tới lúc chờ xe ở gần đó lại nhìn thấy Phó Nhân Gian quay lại nhà hàng.

Ánh mắt cô ta sáng rực, dẫm lên giày cao gót chạy tới: “Phó giáo sư!”

Phó Nhân Gian nhàn nhạt liếc cô ta một cái, không quen.

Anh không có biểu tình gì, nhấc chân tiến vào bên trong.

Lâm Miên đi theo sau anh, quấn lấy anh đòi xin số điện thoại.

Phó Nhân Gian bị nhiễu đến mất kiên nhẫn, đề cao âm lượng: “Vị tiểu thư này!”

Ánh mắt anh lạnh lại: “Mong cô tự trọng.”

Này coi như là thái độ ác liệt nhất mà Phó Nhân Gian đối xử với người xa lạ.

Lâm Miên bị người ta chiều đã quen, bị khen nhiều rồi, trước nay chưa từng có ai đối xử với cô ta bằng cái thái độ này, nào có thể chịu được Phó Nhân Gian lãnh đạm lại khinh thường mình như vậy?

Người phục vụ trong nhà hàng liên tiếp nhìn về phía họ.

Sắc mặt Lâm Miên không tốt lắm, nhưng nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn của Phó Nhân Gian, cô ta lại nuốt xuống sự không thoải mái, bưng lên thái độ cực tốt, nói: “Phó giáo sư, anh không thử ở bên em thì sao lại biết sẽ không thích em chứ?”

“Chúng ta có thể từ từ làm quen, con người em rất có kiên nhẫn đó.”

“Em không sợ người khác bàn tán đâu, theo đuổi chân ái mà, nên dũng cảm một chút.”

Một nữ minh tinh có thể nói ra được lời này thì thật sự quá là không biết nghĩ tới hậu quả rồi, mấy nhân viên xung quanh đều nghĩ như vậy.

Nhưng trước giờ Lâm Miên dùng thái độ thẳng thắn lớn mật này để tăng độ nổi tiếng của mình, hơn nữa còn có xu thế càng ngày càng bạo dạn, đánh giá trên mạng đối với cô ta cũng phân hóa thành hai cực, có người cho rằng EQ cô bằng âm, nhưng fans của cô lại nói cô là thẳng thắn thật lòng.

Lúc này có một phục vụ chạy ra gọi người: “Có một gã đàn ông không rõ thân phận đang quấy rầy Đường tiểu thư, mau báo cho bảo an!”

Thần sắc Phó Nhân Gian lạnh lẽo, bước nhanh qua: “Đường tiểu thư cô nói có phải Đường Niệm Song không?”

Người phục vụ thở hổn hển một hơi: “Phải, là Đường Niệm…”

Cô ấy còn chưa dứt lời thì Phó Nhân Gian đã vội vã chạy đi, dưới chân như mang theo gió, một chốc sau đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.

Lâm Miên hơi ngẩn ra một chốc, cũng đuổi theo.

Lúc Phó Nhân Gian chạy tới, người đàn ông xa lạ kia đang muốn cưỡng ép ôm Đường Niệm Song, bộ dạng vô cùng kích động, cô phục vụ kia kéo cũng không kéo được.

Ánh mắt Phó Nhân Gian lạnh xuống, anh bước nhanh tới, đồng thời nắm chặt nắm đấm, trong nháy mắt khi vừa kéo gã đàn ông kia ra khỏi Đường Niệm Song thì liền hung hăng tung một quyền tới.

Gã đàn ông lạ mặt ngã xuống đất.

Phó Nhân Gian lạnh giọng: “Báo cho bảo an!”

Anh lập tức quay đầu nhìn Đường Niệm Song.

Tóc tai cô hỗn độn, đang ôm hai chân ngồi xổm ở góc tường, ánh mắt hơi ngước lên nhìn anh, miễn cưỡng cười cười: “Phó giáo sư.”

Phó Nhân Gian đi qua.

Cảm giác nôn nóng trong nháy mắt đã phá hủy lý trí của anh, làm anh mất đi năng lực tự hỏi và tự chủ.

Phó Nhân Gian cúi người ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn nhẹ nhàng trấn an vuốt tóc cô, “Đừng sợ, tôi đây rồi.”

——

Shmily: Lâm Miên không phải phản diện, không phải phản diện, không phải phản diện! Cô ấy chỉ có hơi “tăng động” tý thôi. Sau này sẽ khá “dính” nu9 nha ~

Có điều trước khi dính lấy nu9 thì cô nàng này sẽ mang tới khá nhiều phiền phức đó…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.