“Đường tiểu thư, sau này cô đừng như vậy.”
Mặt anh trầm như nước, thần sắc đạm mạc.
Đường Niệm Song ngẩn ra, thu lại nụ cười: “Là tôi quá đáng rồi.”
Cô giống như một cục bông vậy, anh vốn cũng không có tức giận, chỉ là có chút khẩn trương và tức giận không thể nói rõ, hiện tại lại bị thái độ ôn ôn nhu nhu của cô đánh một cái, lời nói nặng gì cũng không thể nói ra nổi.
Thần sắc Phó Nhân Gian hòa hoãn lại: “Xin lỗi, vừa rồi tôi có hơi nặng lời.”
Đường Niệm Song bình tĩnh lắc đầu: “Không sao.”
Phó Nhân Gian hỏi: “Đối diễn không?”
Đường Niệm Song gật đầu.
Hai người cũng không muốn ở trong phòng, vì vậy liền đi ra bên ngoài.
Dường như là bởi vì hành động đùa giỡn của cô và câu cảnh cáo của anh khiến khoảng cách của hai người lại lập tức trở nên cách xa vạn dặm.
Cô chậm rãi đi phía trước, Phó Nhân Gian vẫn cố ý duy trì một khoảng cách theo ở phía sau.
Hai người đối diễn xong, Đường Niệm Song có chút mệt mỏi, muốn tìm nơi nào đó ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nhìn thấy ghế đá dưới tàng cây, cô thong thả bước tới đó.
Tiếng bước chân phía sau nhanh hơn một bước, Phó Nhân Gian đi lướt qua cô, dùng khăn lụa mình mang theo trải lên tảng đá: “Đường tiểu thư, ngồi đi.”
Đường Niệm Song ngẩn ra, “Sao có thể phiền anh như vậy.”
“Không sao.”
Mặt đất gập ghềnh, lúc cô khom lưng, Phó Nhân Gian hơi chút do dự,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-pho-giao-su-da-thanh-cong-an-cu-chua-/3598911/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.