Nếu em rời xa anh, tình yêu của anh sẽ không bao giờ trở lại nữa.
-Phó Cẩn Tập-
Anh là ánh ban mai duy nhất của em trong thế giới tối tăm này.
-Lương Dĩ Chanh-
***
“Chanh Chanh, đừng chạm lung tung vào những thứ nguy hiểm, khi đi ra ngoài phải cẩn thận một chút, nhớ cài khuy áo nghiêm chỉnh nhé.”
“Chanh Chanh, em không cần anh làm thiết bị dẫn đường cho em à? Anh có thể làm đôi mắt của em mà.”
Đây là ngày thứ bốn mươi chín sau khi Lương Dĩ Chanh qua đời, linh hồn của cô vẫn ở lại nơi quen thuộc này.
Lương Dĩ Chanh và Phó Cẩn Tập đã kết hôn được năm năm, chỉ là cô không thể nhìn thấy mọi thứ ở đây.
Bởi vì cô đã bị mù cả hai mắt trong vụ tai nạn xe hơi vào đêm trước ngày cưới.
Vốn tưởng rằng nhà họ Phó sẽ vì chuyện này mà từ hôn, nhưng Phó Cẩn Tập chẳng những không làm như vậy mà còn tận tụy chăm sóc cô cả đời.
Cô hay hỏi anh là tại sao anh lại muốn cưới một người mù như cô làm vợ. Anh trả lời rằng người mù và “ma ốm” chính là một đôi trời sinh.
Tuy nhiên, chỉ có Lương Dĩ Chanh cô biết là anh vì cô nên mới bệnh tật quấn thân, vô phương cứu chữa.
Bây giờ là 3 giờ 35 phút sáng, cả thành phố còn đang say giấc nồng, màn sương màu trắng sữa lơ lửng trên bầu trời đêm lạnh lẽo, ánh trăng khi mờ khi tỏ, những vì sao lấp lánh.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-pho-gia-khong-gia-vo-benh-nua/3477264/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.