Lúc Mẫn Đăng vọt tới bên cạnh lan can sân thượng, tràn đầy phấn khởi nhảy tới nói muốn biểu diễn một tay trồng cây chuối.
Hoắc Sơ sợ gần chết. Trực tiếp đỡ người xuống, đỡ một đường vào thang máy, ném vào xe.
Khóa chặt cửa xe, hình như người cũng yên tĩnh lại.
Hoắc Sơ đốt một điếu thuốc, thử an ủi.
Thuốc lá cháy được một nửa, sự phấn khích đập ở mỗi một chỗ trong mạch máu, và cảm giác hưng phấn không tên khó khăn lắm mới giảm xuống.
Anh điên rồi.
Biểu diễn tạp kỹ vô song đặc sắc như vậy, trong đầu anh chỉ nghĩ.
Eo này đẹp thật, chân này dài thật.
Đây vẫn chỉ là đứa trẻ….
Hoắc Sơ dừng suy nghĩ tiếp theo lại, quay đầu sang.
Mẫn Đăng ôm áo khoác âu phục của anh cuộn lại với nhau, co rúc trong góc ghế.
Lúc này Hoắc Sơ mới phát hiện người vừa nổi điên trên sân thượng, chỉ nhỏ thế này.
Mặt nho nhỏ, tay cũng nho nhỏ. Bàn chân cởi giày quá nhợt nhạt giẫm lên ghế ngồi bằng da của anh cũng thế.
Mu bàn chân quá mỏng, cũng có thể thấy rõ mạch máu dưới làn da nhạt màu.
Hoắc Sơ cúi đầu nhìn thoáng qua quần mình, nhận ra Mẫn Đăng này quá xấu rồi, ngay cả chân cũng đang quyến rũ anh.
Điện thoại vẫn đang đổ chuông.
Mẫn Đăng nhíu mày duỗi tay ra khỏi chăn, cậu chưa bao giờ ngủ sâu như vậy.
“Mẫn Đăng! Mày vẫn chưa rời giường!? Không phải anh đã gọi mày trước khi đi à!” Giọng Chương Khâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264372/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.