Viện mồ côi bên này rất vắng vẻ, đường đi vào gần như là đường một chiều.
Hoắc Sơ để lái xe chờ bên ngoài, tự mình đi vào.
Quy mô của viện mồ côi không lớn, nhưng mấy chữ đỏ rực ở cổng viện rất dễ nhận.
Đẩy cửa sắt ra, mấy đứa trẻ dưới khung bóng rổ đều nhìn về phía cửa.
Vừa thấy Hoắc Sơ xách theo hộp quà to to nhỏ nhỏ lập tức vây quanh người ta.
“Chào các cháu.” Hoắc Sơ mỉm cười chào hỏi mấy đứa trẻ.
“Chào chú ạ.” Đám trẻ con đều cười vui vẻ.
“Chú tìm viện trưởng của các cháu.” Hoắc Sơ mỉm cười chia hộp quà trên tay.
“Viện trưởng đang ngủ trưa!” Bọn trẻ con đồng loạt hô. “Chú ơi cháu dẫn chú đi.”
Bốn năm đứa trẻ dẫn Hoắc Sơ đi vào trong tòa nhà.
Chỗ rẽ bên trong tòa nhà có một văn phòng, Hoắc Sơ giơ tay gõ cửa. Lại không nghĩ rằng cửa không khóa, trực tiếp không cẩn thận đẩy ra.
Trong văn phòng có một cái ghế nằm to lớn, một người đàn ông trung niên mập mạp nâng cao bụng giật mình tỉnh lại.
“Làm phiền rồi.”Hoắc Sơ đứng ở cửa chưa đi vào, “Xin lỗi.”
“Không sao không sao...” Người đàn ông trung niên nâng bụng lớn, khó khăn bò dậy khỏi ghế.
Lúc này Hoắc Sơ mới bước vào.
“Chào anh chào anh...” Người đàn ông trung niên rốt cuộc bò dậy, “Tiên sinh có chuyện gì không?”
“Chào viện trưởng.” Hoắc Sơ mỉm cười đặt rượu thuốc xách theo trên tay lên bàn làm việc của ông.
“Kẻ quên mùa*
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264365/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.