Cơ thể ôm trên tay không có chút sức lực nào, mềm oặt không có điểm chống đỡ rơi xuống.
Lúc này Hoắc Sơ mới nhận ra bất thường, lập tức hoảng hồn, “Mẫn Đăng! Mẫn Đăng!”
Người trong phòng nghe thấy tiếng la của anh, cũng chạy ra hết.
Chương Khâu nhìn thấy tình huống này, trực tiếp nổi điên luôn, “Hoắc Sơ tao đmm! Cầu yêu không thành mày giết người!”
Nhưng rõ ràng, Chương Khâu rống xong câu này sự chú ý của mọi người đều không nằm trên chuyện giết người.
“Cầu yêu? Cầu cái gì yêu!”
“Cái gì? Đây là bạn trai ông chủ Hoắc?”
“A? Ông chủ Hoắc giết bạn trai mình? Con của họ làm sao bây giờ?”
Đám người im lặng một lúc, đều tán đồng lời của người trước đó nói.
“Tui biết ngay.” Hoắc Úc đứng ở trong xó, méo miệng, oa một tiếng khóc lên.
Hoắc Sơ ôm người quỳ trên mặt đất, thò tay vào túi lấy chìa khóa ném ra ngoài, trầm giọng ra lệnh, “Xe tôi ở bãi đỗ xe, lái tới đây.”
“Đệt!” Chương Khâu khom lưng nhặt chìa khoá, quay người chạy thật nhanh.
Hoắc Sơ thấy người vẫn luôn không có phản ứng, trực tiếp ôm người đứng lên chạy xuống lầu.
Đám người hô hào đi theo, mở cửa ra, dời hết thảy đồ đạc ngăn cản bước chân Hoắc Sơ.
Xe thắng gấp tại cửa lớn nhà hàng, Hoắc Úc lao nhanh hơn bất kỳ ai khác, mở cửa xe.
Chưa nín khóc, nức nở nói: “Chúc hai người hạnh phúc.”
Hoắc Sơ ôm người lên xe, duỗi tay liền đóng cửa lại, “Lái xe.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264354/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.