Hoắc Sơ ngước mắt nhìn người bên ngoài thang máy, nhíu mày nghiêng cười che Mẫn Đăng.
“Có thể đứng vững không?” Hoắc Sơ nhẹ giọng hỏi người trong ngực.
Mẫn Đăng thở hổn hển, nói không nên lời, tay níu ngực Hoắc Sơ dùng sức đến độ trắng bệch.
Hoắc Sơ nhìn thoáng qua người vây quanh bên ngoài thang máy, khom lưng ôm lấy người đang khuỵu xuống, thấp giọng kề sát bên tai cậu an ủi, “Đừng sợ.”
Đầu óc Mẫn Đăng đã hỗn loạn, chỉ vô thức dính sát vào Hoắc Sơ. Nhắm mắt lại, không dám nhìn sang bên cạnh.
Hoắc Sơ ôm người trực tiếp đi xuyên qua cả đám người, đi xa.
Sắc mặt Hoắc Mãn Hoằng xanh đen đứng tại chỗ, những người đứng đợi phía sau không dám thở mạnh.
“Người phụ trách thang máy khỏi cần làm nữa.” Hoắc Mãn Hoằng lặng lẽ ngăn lại bàn tay đang run, hít sâu một hơi.
Đi theo hướng của Hoắc Sơ.
Cửa phòng làm việc của ông ta đang mở, Hoắc Mãn Hoằng thở dài một hơi, duỗi tay đẩy cửa.
Một nam sinh ngồi trên ghế sofa trước bàn làm việc, Hoắc Sơ ngồi xổm trước mặt nam sinh kia nắm bóp chân cậu.
Hoắc Mãn Hoằng không nhìn nổi, nắm tay che miệng, nặng nề ho một tiếng.
Hoắc Sơ dường như không nghe thấy.
Đổi lại là Mẫn Đăng quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức kịp phản ứng, người này hẳn là ngọn nguồn làm công ty Hoắc Sơ phá sản.
Cậu bày thế trận chờ quân địch, cố gắng làm ra biểu cảm không sợ ông. Nháy mắt quay đầu lại nhìn Hoắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264331/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.