*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mẫn Đăng đỏ mặt đẩy người ra, đứng vững vẫn bất bình tức giận như cũ. Siết chặt nắm đấm lại buông ra, đá một cú.
Ghế sofa vang một tiếng “bộp”, Mẫn Đăng nổi giận đùng đùng xoay người về phòng ngủ.
Hoắc Sơ thấy buồn cười, tự mình ngồi cười ròng rã ba phút.
Vừa chuẩn bị đứng dậy đi vuốt lông, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.
Mẫn Đăng lao ra.
“Có phải —— ” Hoắc Sơ mỉm cười, mở rộng vòng tay.
Mẫn Đăng đá một phát, đá xong chưa hết giận, lườm thêm một cái, lúc này mới quay người đi vào phòng ngủ.
Hoắc Sơ không để ý chân mình, bình tĩnh lại tỉnh táo, khóe miệng thậm chí còn mang theo nụ cười.
Chỉ đợi cửa phòng ngủ đóng sầm lại, im lặng gào một tiếng, gân xanh trên trán nổi lên. Anh chậm rãi khom lưng ôm lấy chân mình.
Qua một lúc lâu, cười khổ đứng lên, suy nghĩ lần này coi như trêu chọc người ta quá rồi.
Thở dài một hơi, vào phòng bếp từ từ đun nóng một cốc sữa nhỏ.
Lúc này mới bưng đi gõ cửa phòng ngủ đóng chặt.
“Mẫn Đăng.” Hoắc Sơ gọi.
Trong phòng không ai trả lời.
“Đăng Đăng.” Hoắc Sơ lại gọi.
Trong phòng vẫn không có ai lên tiếng.
“Bé cưng —— ”
Cửa mở ra, Mẫn Đăng mở to đôi mắt tức giận đến phát sáng xinh đẹp.
“Tôi sai rồi.” Hoắc Sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264317/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.