Mẫn Đăng ngồi dậy khỏi ghế sofa, lúng túng kéo quần áo xuống. Lại giơ tay sờ mũi, ánh mắt từ đầu đến cuối không rơi trên mặt Hoắc Sơ.
Hoắc Sơ thấy buồn cười, đưa cốc nước trên bàn trà cho cậu: “Kết hôn sau này chúng ta nói, thế nhưng…”
Mẫn Đăng nơm nớp lo sợ nhận nước trong tay anh, đợi anh hỏi nửa câu sau.
“Uống ngon không?” Hoắc Sơ hỏi.
“…”
Mẫn Đăng căng thẳng gật đầu.
“Vậy chúng là quan hệ có thể ngủ chung một giường à.” Hoắc Sơ cười hỏi.
“… A.” Mẫn Đăng bị ví dụ này của anh làm cho giật mình, “Không… không được.”
“Em cũng đã hôn anh rồi.” Hoắc Sơ bóp họng khóc, “Em phải chịu trách nhiệm.”
Mẫn Đăng chôn mặt trong chén nước lặng lẽ nở nụ cười.
“Lộ lúm đồng tiền ra rồi.” Hoắc Sơ lật tẩy cậu.
Mẫn Đăng nhanh chóng thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu uống nước.
“Chân đừng run.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng duỗi tay đè chân mình lại.
“Được thôi, em đã không muốn ngủ…” Hoắc Sơ thở dài một hơi.
“… Ngủ.” Tiếng Mẫn Đăng nhỏ xíu.
“Hửm?” Hoắc Sơ giả vờ không nghe thấy, tiếp đó lại làm hai tay thành hình cái loa đặt ngoài miệng Mẫn Đăng, “Em nói lại lần nữa.”
“…”
“Xéo.” Mẫn Đăng mắng.
Hoắc Sơ sung sướng xéo đi tắm rửa.
Hoắc Sơ tắm xong đi ra, lúc vào phòng ngủ đi qua phòng khách, cố ý cao giọng the thé, “Ngủ cùng nhau nha…”
Mẫn Đăng khẽ mắng một câu, cũng đi tắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264297/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.