Ngay khi Mẫn Đăng còn đang khốn khổ suy nghĩ, Hoắc Sơ đã ngủ.
Hai tay ôm chặt quanh eo Mẫn Đăng.
“A…” Cuối cùng Mẫn Đăng cũng nghĩ ra, cậu nghiêng đầu nhìn.
Không biết Hoắc Sơ nhắm hai mắt từ lúc nào, hơi thở nhẹ nhàng kéo dài.
Đã ngủ mất rồi.
Mẫn Đăng đột nhiên hơi muốn cười, cậu không ngờ Hoắc Sơ có thể nghe thấy cậu và bác sĩ Diêu gọi điện thoại.
Càng không nghĩ tới cách lâu như thế Hoắc Sơ có thể vẫn nhớ mãi không quên.
“Đó là bác sĩ của em mà.” Mẫn Đăng lặng lẽ kề sát bên tai Hoắc Sơ nói.
Hoắc Sơ vùi trong cổ Mẫn Đăng nhẹ nhàng hé miệng cười một tiếng.
“Ngủ ngon.” Mẫn Đăng lại giơ tay sờ trán Hoắc Sơ, hình như vẫn hơi nóng.
Cậu không dám ngủ như chết, cách mười phút lại dậy nhìn tình hình của Hoắc Sơ.
Cũng may tình trạng của Hoắc Sơ không nghiêm trọng hơn, sáng sớm hôm sau, cơn sốt của Hoắc Sơ đã lui.
Đổi lại là Mẫn Đăng buồn ngủ tới nỗi không mở được mắt, lúc ăn sáng không ngừng gục đầu xuống.
Hoắc Sơ đau lòng kinh khủng, muốn nói mình vì cái gì đây.
Công việc không phải thứ cần thiết, Mẫn Đăng mới phải.
Anh không muốn vì công việc, làm Mẫn Đăng lo lắng.
Trước năm mới hai tuần, Hoắc Sơ cho một nhóm nhân viên địa phương cuối cùng trong công ty nghỉ hẳn.
Dựa theo trước kia, anh đều chạy ra ngoài vào năm mới.
Chỉ vì câu nói đó của mẹ anh.
Hoắc Sơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264280/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.