Điện thoại bên kia dập máy.
Mẫn Đăng lau mặt một cái, nghe tiếng nước vang lên trong phòng bếp, dụi dụi mắt, chậm rãi ngồi xuống.
Tìm được dép lê của mình, vừa đứng lên.
“Sao dậy rồi?” Hoắc Sơ đi tới.
“Canh… đó…” Mẫn Đăng nhìn bình giữ nhiệt rỗng trên tay anh, “Anh uống hết rồi?”
“Ừm.” Hoắc Sơ gật đầu, “Em đói? Ăn gì anh nấu cho em.”
“Không đói.” Mẫn Đăng sờ tóc, khó xử nhìn Hoắc Sơ.
Thấy anh quả thực không sao, cũng không chắc chắn, đến cùng có phải nói đây là canh đại bổ không.
“Tóc dài ra rồi.” Hoắc Sơ sờ lên tóc mái của cậu.
“Ừm, phải cắt à?” Mẫn Đăng cũng sờ một cái, nghĩ ngợi, “Nếu không em lại đi cắt?”
“Tuy đầu đinh của em cũng rất đáng yêu, nhưng mà…” Hai tay Hoắc Sơ nâng mặt cậu, “Sờ rất đâm.”
“Vậy anh cắt giúp em đi.” Mẫn Đăng lại nói, “Em cứ cảm thấy tóc trước mặt hơi che mắt.”
Hoắc Sơ gật đầu cười.
Bên ngoài cửa sổ sát đất, trời tối dần, càng lộ ra ánh sáng tươi sáng trong phòng khách.
Mẫn Đăng giật giật khăn lông khoác trên bả vai mình, “Cắt chưa?”
“Em đừng nhúc nhích.” Hoắc Sơ kéo cổ áo, nhìn Mẫn Đăng vừa tắm xong, ngồi xếp bằng trên thảm lông chỉ mặc cái áo thun rộng thùng thình.
Nhìn chân lộ ra ngoài, lại nhìn phần gáy trắng nõn lộ ra vì Mẫn Đăng cúi đầu. Hoắc Sơ cảm thấy trong người nóng lên, còn có khúc dạo nhạc ngày càng nóng.
Anh nuốt nước miếng một cái, cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ong-chu-lai-ghen/2264256/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.