Lâm Uyển cứ như vậy rời đi. Tin tức này nhanh chóng được truyền khắp hậu cung.
Chúng phi tần lại một trận rung chuyển.
Lòng ta nói bằng không ta nỗ lực lại làm các nàng lưu lại. Rốt cuộc Lâm Uyển đã đi rồi, vậy cũng không có gì cố kỵ nữa. Kết quả ta còn chưa ra tay, liền thấy Hoa tần vội vàng tới tìm ta.
Nàng ấy khóc lóc nói với ta: “Ngay cả Hoàng quý phi được sủng ái nhất cũng chịu không nổi mà rời đi rồi, lời muội muội nói quả nhiên không tồi!”
Ngược lại lại làm các nàng càng thêm quyết tâm.
Nhìn đôi mắt nhỏ đầy tín nhiệm của nàng ấy, ta cũng không có mặt mũi nói ra đó đều là do ta bịa đặt.
Còn có một nguyên nhân chính là, lòng ta nhớ đến Lục Vân Giản, cũng không có quá nhiều tâm tư ứng phó các nàng.
Lâm Uyển đi rồi, không biết hắn sẽ khó chịu như thế nào, dù sao thfi tình cảm nhiều năm như thế ……
Ta lại có chút đau lòng, vẫn quyết định đi xem hắn.
Ta đến nơi điện Thái Hòa của hắn, lúc đi vào, hắn đang xem tấu chương.
Đi qua, hắn ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, lại cúi đầu. Thoạt nhìn không giống bộ dáng khổ sở.
Ta thở dài, nghĩ thầm nhất định là hắn đem khổ sở giấu ở trong lòng, mới làm bộ như không có việc gì.
Vì thế ta càng thêm đau lòng, bắt đầu lựa lời nói: “Ngươi đang xem cái gì vậy……”
Hắn cho ta một ánh mắt “Ngươi nói lời vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-nuong-nuong-lai-bia-chuyen/3391552/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.