Chuyện cũ khép màn, ta bỗng nhiên bừng tỉnh, từ trong mộng trở về với hiện thực. Ta nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn trang hoàng quen thuộc xung quanh, lòng ta biết hẳn là mình vẫn còn ở điện Thái Hòa.
Ta không kìm được có chút mặt đỏ, dù sao thì ta vẫn luôn tự xưng là tửu lượng không tồi, vậy mà chỉ mới uống một chén đã say thành như thế.
Nâng tay lên, ta phát hiện cánh tay buổi sáng bị trà làm phỏng cũng được băng bó kỹ càng.
Bên cạnh cũng không có người, nhưng ta ẩn ẩn nghe được có tiếng nói chuyện, nghe thanh âm hẳn là Lục Vân Giản cùng Lâm Uyển.
Ta theo thanh âm bọn họ đi đến, không biết vì lí do gì, ta im ắng, cũng không lên tiếng, chậm rãi đi qua.
Thanh âm Lục Vân Giản nghe có chút nóng nảy: “…… Thế nào?”
Tiếng Lâm Uyển còn có chút lạnh nhạt: “Uống hai ngày thuốc nữa độc dược sẽ được giải.”
Ta giật mình, cái gì độc?
Chỉ nghe Lục Vân Giản như nhẹ nhàng thở ra: “Cảm ơn.”
Lâm Uyển cười lạnh: “Cũng không phải vì ngươi, đến lúc đó ngươi nhớ tuân thủ hứa hẹn là được.”
Đoạn đối thoại này ta nghe càng ngày càng không thể hiểu được, cũng không nghe trộm nữa, dứt khoát đi ra ngoài hỏi: “Các ngươi đang nói cái gì vậy? Ai trúng độc? Các ngươi có mâu thuẫn sao?”
Hai người bọn họ đều sửng sốt.
Lâm Uyển bỗng nhiên cười nói: “Là một vị đại thần trong triều, hắn gặp phải thích khách, không cẩn thận trúng độc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-nuong-nuong-lai-bia-chuyen/3391550/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.