“Oa……” Ta kích động đến khóc òa lên, ngược lại oán trách hắn, “Sao bây giờ ngươi mới đến chứ——”
“Đừng khóc, trước nghĩ biện pháp đi xuống đã.” Hắn tiếp tục nói.
Ta nghe hắn nói xong, biết hiện tại cũng không phải thời điểm phát ti3t cảm xúc, nhưng tâm lý vẫn ấm ức: “Ta vì không xuống được nên mới luôn ở trên thân cây.”
Có thể nói ra những lời này ta đã không sợ mất mặt nữa rồi.
“Ngươi nhảy xuống đi,” hắn nói, “Ta tiếp được ngươi.”
Ta vừa nghe lời này vội vàng lắc đầu: “Như vậy sao được! Nếu ngươi không tiếp được, nếu ta bị ngã chết thì làm sao bây giờ!”
“Tin ta.” Hắn chỉ nói hai chữ nhưng không biết vì cái gì, ta vậy mà cảm giác được sự an tâm, lập tức liền tin.
“Ta nhảy đây!” Ta nói, hơi chút điều chỉnh tư thế.
“Nhảy đi.” Hắn nói.
Hít sâu hai lần, ta nhắm mắt lại, thân mình nghiêng sang một bên lăn xuống.
Cảm giác rơi tự do trong thoáng chốc ập đến, tiếp theo ta liền rơi vào một cái ôm mềm mại.
Hắn bị ta áp đảo, cánh tay lại gắt gao vòng lấy eo ta.
Ta ghé vào trên người hắn, mặt kề sát ngực hắn, nghe được tiếng tim đập hữu lực trong lồ ng ngực hắn, không biết sao, tim ta cũng bang bang không ngừng.
Ta đoán mình đây là bị dọa sợ.
“Không bị thương chứ?” Hắn hỏi ta.
“Hình như chân ta rút gân rồi.” Ta nói.
Hắn thở dài.
Đỡ ta đứng dậy, ở trước người ta ngồi xổm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-nuong-nuong-lai-bia-chuyen/3391547/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.