Chương trước
Chương sau
Ngôn ngữ là gông xiềng nặng nề tăng thêm thêm trọng lượng cho linh hồn người ta.

Sau khi Tịch Thược bảo Tịch Mộ đừng để ý đến chuyện bệnh viện kia nữa thì anh anh cũng nặng nề về lại trường học.

Lên lớp, làm nghiên cứu, điền báo cáo.

Tịch Thược nói sẽ tìm bệnh viện khác tốt hơn hơn cho anh đi thực tập, cô cũng không nói suông, hơn nữa hiệu suất rất cao, chỉ một tuần đã quyết định được một bệnh viện khác. Bệnh viện này nằm trong thành phố, giao thông thuận tiện, khu vực thoáng đãng, quan trọng hơn là đó là một bệnh viện nổi tiếng, không có một chút vấn đề gì đáng nghi.

"Chuyện bên chỗ 'Dưới tán cây bách xù' chị cũng sẽ xử lý tốt." Tịch Thược để anh yên tâm, "Em cứ lên lớp cẩn thận, ngoan ngoãn học, tìm một công việc tốt, sau này bọn chị còn dựa vào em nuôi đây." Cô phẩy tờ báo nói một cách nghiêm túc.

Người nhà bọn họ lúc nói chẳng bận tâm điều gì.

Tịch Mộ không nhận thức được việc trên người mình có gánh nặng như thế.

Chuyện giống như một đám loạn cào cào, thế nhưng Tích Thược xử lý quá tốt, thậm chí còn không có một ai ở bệnh viện cũ gọi điện đến hỏi vì sao Tịch Mộ lại muốn rời khỏi bệnh viện gây khó dễ cho anh.

Thời gian ba tháng dường như cứ vậy trôi đi.

Cuối tuần không có việc gì, trường cũng gần nhà, anh bắt một chiếc xe công cộng về nhà. Giờ anh đang vắt chéo hai chân bấm điều khiển từ xa của TV.

Phim truyền hình không có gì hay ho, phim đang chiếu anh đều đã xem qua, vì thế anh trực tiếp chuyển đến kênh tin tức, vừa nghe tiếng TV, vừa chơi game.

Dẫn chương trình tin tức đang đọc tên một công ty, thế nhưng Tịch Mộ không nhớ nổi cái tên của công ty đó. Ông chủ của bọn họ là nhà tài trợ của một bệnh viện tâm thần và một cô nhi viện.

MC đang phỏng vấn bọn họ, tất cả mọi người đều vì sao lại tài trợ cho bệnh viện tâm thần, bởi vì công ty của bọn họ có liên quan đến thuốc, thế nhưng lý do tài trợ cô nhi viện thì đúng thật là khiến người ta khó tưởng tượng nổi.

"Sau khi con trai tôi đi lạc năm 9 tuổi liền mất đi hoàn toàn tin tức." Giọng nói chuyện của người trung niên trầm bổng du dương, khiến người nghe thoải mái. "Gần đây tôi có được thông tin là thằng bé vẫn còn sống, có vẻ như sau khi lạc đường, thằng bé được một cô nhi viện nước Anh nhận nuôi. Điều này khiến tôi thổn thức không thôi, cho nên tôi muốn cống hiến cho xã hội, giúp những đứa nhỏ không nhà để về cũng có nơi để trở lại. Hy vọng có thể nhìn được lũ nhỏ có được che chở cũng như con trai của tôi."

"Cơ thể ngài bây giờ sao rồi?" Phóng viên hỏi tình hình cơ thể của ông ta.

"Không quá tốt, bây giờ công ty của tôi gần như đã giao cho em trai tôi. Cũng bởi vì cơ thể của tôi, cho nên tôi mong trước khi cuộc đời của tôi kết thúc, tôi có thể nhìn thấy con trai của tôi một lần. Tôi thật sự... rất nhớ thằng bé."

Tịch Mộ nghe thấy thì thổn thức không thôi, sau đó anh ngẩng đầu lên.

"Ông chủ Lam, cảm ơn ông đã nhận phỏng vấn của bọn tôi." Phóng viên nói lời cảm ơn.

Lam Từ Hành cười cười.

Chính nụ cười cực kỳ đạo đức giả và kiêu ngạo này khiến cho Tịch Mộ sinh ra một loại cảm giác như rất quen thuộc.

TV chiếu quảng cáo.

Nhìn màu sắc rực rỡ trên màn hình TV, Tịch Mộ không biết nghĩ đến cái gì mà sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Rốt cục anh biết vì sao ông chủ Lam ban nãy lại giống như người nào anh từng gặp qua, Lam Tư Ngộ!

"Anh sẽ về tìm tôi đúng không?"

Nghĩ đến Lam Tư Ngộ, những lời cậu ta nói trước khi bọn họ chia tay đột nhiên xuất hiện trong đầu anh.

Ngôn ngữ có sức mạnh.

Tịch Mộ bây giờ đang bị câu nói này bủa vây, sức mạnh ấy không thua kém gì ác quỷ quấn người.

Không cách nào vứt đi được.

Anh lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng search thông tin liên quan đến ông chủ Lam kia.

Tiếc là anh mới mở công cụ tìm kiếm đã có một cú điện thoại gọi gọi đến.

Bởi vì tay đặt trên màn hình hình điện thoại, Tịch Mộ còn chưa kịp nhìn tên người gọi đến đã bấm nhầm nút nghe.

"Alo, Tịch Mộ đấy à?"

Đàn anh của anh, tiếng của La Trạch.

Từ sau khi chị gái của anh để anh biết đó là một bệnh viện ma quỷ thì bây giờ Tịch Mộ luôn cảm thấy run sợ trong lòng với những bác sĩ chính thức kia.

Lần trước, thái độ La Trạch đối xử với bệnh nhân cũng không phải ngẫu nhiên, không phải sao?

Tịch Mộ thậm chí có thể hiểu anh ta tại sao lại làm giả quyển bệnh án kia.

"Đàn em." Tiếng cười ha ha đang vang lên ở đầu dây bên kia điện thoại của La Trạch.

Càng là tình huống nguy hiểm, Tịch Mộ càng có thể tỉnh táo lại: "Đàn anh, chào anh." Anh cũng cười nói, bàn về chuyện giả nai thì anh cảm thấy bản thân không thua kém gì La Trạch.

"Anh nghe nói có thể mấy bữa nữa em không về lại bệnh viện bọn anh, chị gái em tìm được cho em một chỗ còn tốt hơn, thậm chí còn giúp ích cho em sau này đi du học nước ngoài."

"Đúng vậy." Tịch Mộ đại khái có thể nghĩ đến từ ngữ mà chị gái của anh tìm được.

"Tiếc ghê." La Trạch thở dài, "Bọn anh đều thích em lắm."

Tất nhiên phải thích anh rồi, anh còn hỗ trợ xử lý bao nhiêu nhiêu thanh tra thế kia.

Tịch Mộ nhớ đến mình chỉ là một món đồ đặt bên ngoài chỉ có tác dụng để ngụy trang, anh anh liền tức mà không làm được gì.

"Em cũng cảm thấy bệnh viện kia rất tốt, em rất thích." Tuy rằng Tịch Mộ chột dạ, thế nhưng giọng điệu lúc nói chuyện cũng không yếu đi.

"Vậy hả?" La Trạch rất vui vẻ vì anh nói như vậy.

"Cảnh đẹp, rời xa thành phố ồn ào, không cần tăng ca, cơm căng tin cũng rất ngon." Sau khi Tịch Mộ nói xong thì thoáng thấy đau đầu, bản thân đúng là người không có chí tiến thủ.

"Ha ha." La Trạch bật cười.

Tịch Mộ cũng cười theo hai tiếng.

"Ngừng chủ đề này đi." La Trạch là một người làm việc rất năng suất, "Bọn anh muốn em trở về."

"Cái này thật..." Không giống như chị gái anh nói qua.

"Anh đúng là không muốn phá hỏng tương lai của em." La Trạch dùng giọng điệu lừa dối nói, "Thế nhưng Lam Tư Ngộ vẫn đang chờ em."

Ngôn ngữ như một chiếc khóa, khoá chặt trái tim Tịch Mộ.

Anh mím môi, cảm xúc dưới mắt kính dịu dàng xuống. "Cậu ấy có khỏe không? Có ngoan ngoãn ăn cơm không?" Có lúc Tịch Mộ cảm thấy Lam Tư Ngộ chính là học sinh mẫu giáo, mà anh là giáo viên bị quấn lấy. Người thấy này vừa cảm thấy đứa nhỏ này phiền, thế nhưng cũng không cách nào bỏ rơi nó được.

"Có vẻ như là do đã hứa với em nên vẫn luôn ngoan ngoãn ăn cơm, còn béo thêm ít thịt." La Trạch nói, "Cậu ta nhớ em lắm."

Những người này đúng thật là ranh mãnh, cực kỳ hiểu nghệ thuật dùng từ.

"Em muốn du học nước ngoài đúng không, bệnh viện bọn anh cũng có thể giúp em. Trước kia bác sĩ Chu Lập Chí đã nói, em có nguyện vọng gì thì bên này bọn anh cũng đều có thể giúp em thực hiện."

Tay Tịch Mộ không tự chủ mò mặt trong ghế sofa, anh bình tĩnh lại, "Em chỉ muốn học được nhiều thứ hơn." Anh đặt mồi câu cho bọn họ.

"Có ý gì?" La Trạch quả nhiên giống như là một con cá, bơi về phía mồi câu của anh.

Muốn dụ cá cắn câu, nhất định phải kiên trì, cần phải thêm nhiều cám dỗ hơn. Tịch Mộ bày vẻ thở dài, "Thầy hướng dẫn luận văn của em là một người Anh, trước kia em được thầy chỉ dạy nên thấy được nhiều vấn đề tinh thần con người trong luận văn. Thậm chí có liên quan đến bệnh tinh thần và khai phá trí tuệ con người. Em cảm thấy rất thú vị, vì vậy đã yêu cầu ra nước ngoài để học những tri thức này ở thầy. Thầy cũng đồng ý rồi. Cho nên em chỉ muốn đổi một bệnh viện để tiện cho việc du học sau này thôi."

"Anh nói, bọn anh có năng lực, có thể đảm bảo em sẽ đến được trường học và cả thầy em muốn."

"Em biết, em tin." Tịch Mộ tiếp tục đau lòng, "Nhưng mà em muốn tiếp xúc kiến thức mặt kia ngay từ bây giờ, mà trùng hợp bệnh viện chị gái chọn giúp em lại vừa khéo phù hợp nguyện vọng em theo theo đuổi, cho nên em mới..." Anh cố ý nói lấp lửng.

Anh đang đánh cược.

Đánh cược tầm quan trọng của Lam Tư Ngộ với bọn họ, đánh cược tầm quan trọng của mình với Lam Tư Ngộ.

Họ vốn sẽ không để bệnh nhân rời khỏi, không phải, có một ngoại lệ, đó là Lam Tư Ngộ, hơn nữa bọn họ còn có kỳ hạn, đó là một năm.

Lam Tư Ngộ là đặc biệt.

Mà ở trong bệnh viện kia, Tịch Mộ có thể vỗ ngực tự tin ngoại trừ mình ra, Lam Tư Ngộ sẽ không đáp lại những người khác.

Bởi vì Lam Tư Ngộ không tin người của bệnh viện kia, mà cậu ta biết, anh không thuộc về bệnh viện kia.

"A, thú vị, không nghĩ đến thì ra còn có người cảm thấy hứng thú với đề tài này." Điện thoại di động bên kia truyền đến âm âm thanh thứ hai.

"Bác sĩ chu." Tịch Mộ cười, "Ngài cũng ở đấy sao." Anh không bất ngờ chút nào.

"Đúng vậy, tôi cũng ở đây." Chu Lập Chí bên kia chào hỏi anh, "Vừa khéo vào lấy tài liệu thôi. Chào cậu nhé, thực tập sinh."

"Chào ngài." Tịch Mộ thể hiện sự lịch sự.

"Tiếp tục đến bệnh viện bọn tôi đi." Ông ta nói, "Tôi đã nói rồi, cậu muốn cái gì, bọn tôi đều có thể cho cậu, chỉ cần cậu giúp đỡ bọn tôi cùng chữa trị cho Lam Tư Ngộ."

Tịch Mộ đẩy kính mắt một cái, "Lần này tôi muốn là học tập."

"Tôi là người giỏi trong lĩnh vực đó, đến đây đi, tôi sẽ cho cậu tri thức toàn diện."

Cá cắn câu , không chỉ có như vậy, còn kéo thêm được một con cá lớn hơn.

Tịch Mộ hắng giọng một cái, tiếp tục cố làm ra vẻ, "Tôi cần phải cân nhắc."

"Cho tôi câu trả lời trước hôm nay."

"Được."

Điện thoại cúp.

Tịch Mộ cất điện thoại di động.

"Này." Một thanh âm truyền đến.

Tịch Mộ lười biếng nhìn qua, " Chị, chị dậy rồi à?" Tịch Mộ chào hỏi với cô một cách tự nhiên.

Tịch Thược hỏi: "Có phải em muốn chết hay không?"

"Không." Tịch Mộ trả lời, "Em còn có cuộc sống rất tuyệt vời, chưa muốn chết."

"Chị thấy em đúng là muốn chết đấy." Tịch Thược giận dữ đi đến.

"Em chỉ là một thực tập sinh bình thường, đến một bệnh viện thực tập thôi." Tịch Mộ chỉnh sửa lập trường của mình, "Tuyệt đối không phải là tai mắt gì của lực lượng cảnh sát."

Tịch Thược thở dài, cũng chỉ có thể như vậy.

Chuyện em trai cô đã quyết thì cô không sửa được.

"Cách thời gian phải gọi điện thoại cho chị." Cô nói

"Ừm." Tịch Mộ gật đầu, sau đó nhìn chị gái mình, "Em có một việc muốn nhờ chị tra chút."

"Nói đi." Tịch Thược ngồi xuống sofa.

Tịch Mộ liếm môi một cái, nhớ lại một chuyện, "Trạm thu nhận 707."

"Làm sao em biết?" Tịch Thược cau mày.

"Trong bệnh viện của em có một bệnh nhân, tên là Lam Tư Ngộ. Trước kia cậu ta gặp một chuyện, một đồng nghiệp của chị làm lẫn lộn tài liệu của tội phạm truy nã và cậu ta, làm cậu ta bị trạm thu nhận 707 bắt. Sau đó cậu ta gặp quá nhiều biến cố ở đó tạo thành nhân cách phân liệt, em muốn xem xem rốt cục chuyện này xảy ra là sao?"

"Tài liệu sai sót?" Tịch Thược cau mày, "Sao có thể có chuyện sai sót như vậy được."

"Tìm hiểu thử xem, tên cậu ta là Lam Tư Ngộ." Tịch Mộ lặp lại.

"Được." Tịch Thược gật đầu.

Tịch Mộ giao chuyện muốn nhờ  xong thì cuối cùng tới chạng vạng mới gọi một cú điện thoại cho La Trạch bị anh treo một ngày để đồng ý lần thứ 2 đến bệnh viện.

"Lên chiếc xe kia." La Trạch chỉ nói một câu như vậy.

Thời gian ba tháng trôi qua, balo lại được đeo lên lưng Tịch Mộ, anh vẫn đứng ở nơi dừng xe dưới trời tối đen.

Một chiếc xe sáng đèn đi ra từ bóng tối.

Giống như lái ra từ địa ngục.

Trên xe không một bóng người như trước.

Tịch Mộ lên xe.

"Thực tập sinh, chào cậu nhé." Tài xế chào hỏi cậu.

Vẫn là vị tài xế kia, Tịch Mộ chào hỏi ông.

Đường vẫn xa xôi như cũ, Tịch Mộ lại ngủ.

Chờ lúc anh tỉnh lại thì đã vào rừng rậm. Bệnh viện âm u ở nơi sâu hút của rừng rậm cây cối xanh um tươi tốt.

Tịch Mộ muốn xuống xe, đột nhiên tài xế gọi anh lại.

"Tôi với cậu cũng tính là hợp." Tài xế nói, cậu download một cái app đi, "Ở đó có một chuyến xe khẩn cấp chỉ gọi được một lần. Nếu có một ngày, cậu cần dùng xe gấp thì dùng app kia."

"Cảm ơn." Tịch Mộ rất là biết ơn, "Chẳng qua vì sao chỉ có thể dùng một lần."

"Cái này ấy à." Tài xế nở nụ cười, "Là quy tắc."

Nói xong, ông ta để lại Tịch Mộ bối rối rồi phóng đi như bay.

Cuối hè, gió trong rừng se se lạnh.

Tịch Mộ ngẩng đầu, bây giờ mặt trời đã ló dạng rõ ràng.

Anh xác nhận thân phận với bảo vệ canh cửa, sau đó đi vào. Anh phải đi ký túc xá cũ để đặt hành lý, sau đó đi thông báo.

Lúc Tịch Mộ đi đến thảm cỏ, bên kia đang ồn ào huyên náo.

"Bác sĩ!" Có y tá thấy được anh, vui vẻ chào hỏi,

Anh hoàn toàn không biết đối phương là y tá bình thường hay là y tá đồng lõa của bệnh viện đáng sợ, Tịch Mộ giơ tay lên chào hỏi, thế nhưng không có tinh thần gì.

"Ha ha." Các cô gái đang cười.

"Tới bắt tôi đi."

"Tôi ở đây."

"Các cô đang chơi với ai sao?" Tịch Mộ đến, "Rất náo nhiệt."

Bọn họ đang chơi trò chơi với một bệnh nhân. Người bệnh nghe được tiếng của Tịch Mộ bèn đi về phía anh, y ta của người kia nhìn thấy người nọ lại đây liền lập tức giải tán. Ngay lúc Tịch Mộ chưa kịp phản ứng, một bóng người liền lao về phía anh.

Tịch Mộ ngã về phía sau, thế nhưng anh kịp chống tay ngăn cơ thể mình không để đầu chạm đất.

Người khởi xướng ngồi bên hông anh.

"Bắt được rồi!" Giọng thiếu niên rất hay.

Tịch Mộ cảm thấy âm thanh này có vẻ khá quen.

Bệnh nhân nọ một tay kéo cổ áo của Tịch Mộ, một tay kéo bịt mắt.

Tịch Mộ lập tức mở to hai mắt.

Trước mặt anh là một cậu thiếu niên đẹp đến mức có thể điên đảo chúng sinh, mái tóc màu đay ánh vàng đẹp  đang tỏa sáng lấp lánh, đôi mắt hổ phách lộng lẫy đến mức có thể xua đuổi mặt trời ban ngày. Cậu ta khẽ cười, khoảnh khắc ấy tựa như rương báu được mở ra, bên trong ấy đá quý vàng bạc đang ào ào tuôn ra.

"Là bác sĩ ~" Cậu ta ngọt ngào gọi Tịch Mộ, đôi mắt hổ phách híp lại, sau đó cậu ta nâng mặt anh ghé qua.

Bờ ôi ấm áp dán sát môi mình khiến đầu Tịch Mộ bị chết máy.

Hết chương 29
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.