Cô vô cùng đau lòng, ánh mắt Phó Trầm Nghiên khẽ động, anh đưa tay lau sạch nước mắt vương trên khóe mắt cô: “Thật sự không có việc gì.”
Anh cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Điềm Điềm, em hôn một cái là đỡ thôi.”
Lệnh Điềm gật gật đầu, nắm tay anh, đặt môi xuống nhưng không dám chạm vào vết thương của anh mà chỉ nhẹ nhàng hôn ở bên cạnh một cái.
“Mau lành lại.” Cô ngước mắt nhìn anh, vành mắt ửng đỏ, lông mi ướt át, quá chọc người yêu thương.
Yết hầu Phó Trầm Nghiên có chút khô nóng: "Điềm Điềm, em giúp tôi băng lại được không?”
“Được, anh chờ em một chút.” Lệnh Điềm vội vàng xuống giường từ bên không có mảnh vụn thủy tinh, chạy tới phòng để đồ tìm hòm thuốc, một lát sau, cô cầm tăm bông tẩm cồn và băng cá nhân quay lại.
Lệnh Điềm: “Cần phải sát trùng trước.”
Phó Trầm Nghiên nâng lên tay, cô dùng tăm bông cẩn thận sát trùng miệng vết thương cho anh rồi mới xé vỏ băng cá nhân ra, dán băng lên miệng vết thương của anh.
Lúc băng vết thương cô rất nghiêm túc, cô cúi đầu xuống, lông mi dài cong vút giống như cánh bướm hơi rung lên, tạo thành một cơn lốc xoáy trong lòng anh.
Vết sẹo trên ngón áp út tay trái Phó Trầm Nghiên lại bắt đầu hơi ngứa ngứa, anh xoa gương mặt cô, ngón tay cái nhẹ nhàng mà vuốt ve da thịt tinh tế của cô.
Anh nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt rất sâu: "Điềm Điềm, em vẫn tốt với tôi như thế.”
Bàn tay ấm áo của anh đặt lên gương mặt cô, Lệnh Điềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ngot-ngao/422006/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.