Hai cánh môi dán vào nhau, lập tức sinh ra phản ứng hóa học vi diệu. Dòng điện rất nhỏ từ chỗ hai người chạm vào lan ra, xương cụt của Lệnh Điềm bỗng chốc đã tê rần.
Cô lập tức lui về sau nửa bước, gò má hơi nóng, nhỏ giọng nói: “Sau này em muốn anh hôn em như thế.”
“Được.” Đôi tay Phó Trầm Nghiên ôm lấy mặt cô, lại dán lên môi cô lần nữa.
Rất mềm, rất non, nếu là tách mở hàm răng cô ra, thâm nhập vào sâu bên trong nửa tấc, có lẽ là càng thêm thơm ngọt.
Anh tạm dừng hai giây, khắc chế để không đem cánh môi non mềm của cô tiến trong miệng. Đôi môi kề sát rời khỏi, Lệnh Điềm không hiểu vì sao tim mình lại đập nhanh đến thế.
Thân mật cùng Phó Trầm Nghiên như này đem đến cho cô cảm giác rất xa lạ. Cô nỗ lực tìm tòi trong trí nhớ của mình một chút, hình như anh chưa từng hôn môi cô.
Nhưng cái hôn ngủ ngon này đã làm Lệnh Điềm cảm thấy cảm thấy mỹ mãn.
“Chồng ơi, em trở về phòng ngủ đây.”
“Đi đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Lệnh Điềm dùng hết sức xoay người, đuôi mắt quét đến một khung ảnh trên tủ đầu giường của Phó Trầm Nghiên.
Cái này khung ảnh có điểm đặc biệt khiến cô không nhịn được mà liếc mắt nhiều thêm một cái. Trong khung ảnh không phải ảnh chụp mà là một tờ giấy gói kẹo.
Lệnh Điềm đến gần hai bước, phát hiện là một giấy gói kẹo trong suốt như pha lê, mặt trên in một vài ngôi sao nhỏ, những ngôi sao này tùy thuộc vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ngot-ngao/421999/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.