Lệnh Điềm không ngắt lời Phó Dư Mặc mà lẳng lặng nghe hắn ta nói xong một đoạn dài rồi mới đáp: "Dưa hái xanh không ngọt."
Thấy được cô không dao động, Phó Dư Mặc cảm nhận được hương vị thất bại, nếu hắn đem những lời kia nói cho cô gái khác nghe chỉ sợ cô ta đã cảm động tới phát khóc.
“Không có việc gì.” Phó Dư Mặc nhìn cô, “Dưa lê anh thích, khổ qua anh cũng thích, em là loại dưa nào thì anh thích vị dưa đấy.”
Lệnh Điềm: “……”
Phó Dư Mặc: “Em có biết vì sao anh hẹn gặp em tại quán cà phê này không?”
Lệnh Điềm nhớ tới tên quán cà phê này là UNIQUE thì hơi nhíu mày, song không nơi gì.
Phó Dư Mặc: “Unique, Lệnh Điềm, em với anh mà nói, chính là unique.”
Đặc biệt, độc nhất vô nhị.
Lệnh Điềm: “……”
Phó Dư Mặc nhấc môi cười: “Đương nhiên, em cũng có thể hiểu thành em là sự thiên vị cũng là ngoại lệ của anh.”
Không biết là bởi vì lời nói của hắn ta quá buồn nôn hay là do điều hòa trong quán mở quá lạnh mà Lệnh Điềm rùng mình một cái. Cô chà xát cánh tay đang nổi da gà, nói: "Tôi không cần, mong anh đem sự thiên vị cùng ngoại lệ của anh cho người thích anh đi được không? Xin anh đấy.”
Cô nhiều lần không cảm kích khiến Phó Dư Mặc không nhịn được nữa, cười lạnh một tiếng: "Được thôi."
Lệnh Điềm nghe thế thì trong lòng vui mừng: “Thật sao?”
“Hiện tại em liền đi đi." Phó Dư Mặc hất cằm về phía cửa quán, "Em đi tìm người khác xem ngoại trừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ngot-ngao/421991/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.