Bên ngoài cửa sổ sát đất của biệt thự cao cấp là cảnh đêm lộng lẫy nhất chốn Kinh Thị phồn hoa, ánh đèn phát ra từ dòng xe chạy dài không dứt đan chéo vào nhau tạo thành dòng sông ánh kim.
Trong nhà yên tĩnh tới mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, trong đầu Lệnh Điều lại phảng phất như có cái gì sắp nổ tung, đầu ngón tay cô run lên, chậm chạp đưa mắt nhin người đàn ông đang ngồi cạnh mình.
"Chồng ơi, anh vừa mới nói gì thế?" Ngay khi hỏi xong, cô theo bản năng mà nín thở, lồng ngực nảy lên thình thịch.
"Anh nói," Phó Trầm Nghiên nhìn cô, ánh mắt chứa đầy ôn nhu, "Vợ của anh rốt cuộc muốn anh xem cái gì?"
Anh phát âm rất rõ ràng, giọng nói trầm ấm thành thục giống với bữa tối dưới ánh nến và rượu vang đỏ tối nay khiến cho lòng người phải say.
Vợ.
Tim Lệnh Điềm bị một chữ này chạm tới, bắt đầu chậm rãi nóng lên, niềm vui sướng cùng ngọt ngào hiện ra trên khóe mắt.
Bây giờ xem cái gì cũng không quan trọng nữa, gương mặt non mịn của Lệnh Điềm ửng đỏ: "Em nghe thấy rồi, anh gọi em là vợ."
Phó Trầm Nghiên: "Không thích anh gọi em như thế sao?"
"Thích!" Lệnh Điềm vội gật đầu không ngừng, duỗi tay ôm lấy eo anh, ngữ khí mềm mại mang theo vài phần làm nũng, đôi mắt sáng lấp lánh mà nhìn anh, "Em rất thích, anh gọi thêm lần nữa được không?"
Đáy mắt Phó Trầm Nghiên hiện lên ý cười, thuận theo mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-ngot-ngao/2692032/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.