*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 【Ký chủ! Ký chủ? Con mèo ngốc!】 Mèo nhỏ có tật xấu rời giường vung móng đá bay 1551 đang xoay quanh. 1551 bị đá bay, nó hô to: “Cậu quên là hôm nay cậu muốn đi đâu à!?” Đường Hi ngáp một cái: “Meo.” Biết chứ, không phải là đi đến những thế giới khác chơi à. Cậu và nhân viên dọn phân đã sống ở địa cầu rất lâu, hai người đã dẫn theo hệ thống đi khắp toàn bộ địa cầu, sau đó bọn họ lại đi đến những thế giới khác du ngoạn. Bị đánh thức rồi nên không có tâm trạng ngủ nữa, Đường Hi rời giường đi chuẩn bị. “Cậu nghĩ lần này nhân viên dọn phân sẽ đưa tôi đến thế giới nào, lần trước anh ấy đưa tôi tới thế giới tinh tế nhân ngư, hại tôi biến thành người cá.” Đường Hi cau mày, “Lần đó cũng không phải chuyến đi vui vẻ gì.” Cậu thề sau này sẽ không bao giờ đặt chân đến thế giới đó nữa. Còn gì tàn nhẫn hơn việc biến con mèo thành một con cá đây? Ngày ngày cậu đều phải chảy nước miếng nhìn cái đuôi to màu vàng của mình. Quá đáng hơn là đuôi cá của cậu lại mẫn cảm hệt như đuôi mèo, mà nó lại lớn hơn đuôi mèo rất nhiều nên chỉ cần tùy tiện chạm vào thì sẽ khiến cậu mềm nhũn cả eo. Ở thế giới nọ, nhân viên dọn phân biến thành nguyên soái, mỗi ngày đều ở nhà bắt nạt người cá nhỏ. Ban đầu khi trở thành người cá, Đường Hi không quen thuộc với việc biến từ đuôi thành chân, quả thật là con cừu non đợi làm thịt. Đường Hi càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, không thể để cho Tễ Vụ tùy tiện chọn thế giới nữa. Thế nào hắn cũng tìm được những thế giới kỳ quái để bắt nạt cậu. Suy nghĩ này vừa xuất hiện thì Tễ Vụ vừa lúc bước vào phòng, trên tay còn bưng bữa sáng nóng hổi. “Cần anh ôm em đi đánh răng không?” Tễ Vụ khẽ cười. Hắn đang cố ý chọc cậu, do trong thế giới nhân ngư Đường Hi vẫn không học được cách biến về thành người nên được Tễ Vụ ôm tới ôm lui, bất cứ khi làm chuyện gì cũng để hắn ôm khiến cho tất cả người dân của toàn tinh tế nói nguyên soái đang nuôi một mỹ nhân ngư xinh đẹp nhưng lại bị phế. Nhưng đến cuối cùng Đường Hi biểu diễn ra tinh thần lực mạnh mẽ chứng minh cậu không phải là phế vật mà là người cá cấp 3S ngàn năm khó gặp một lần. Lần đó chấn động toàn bộ tinh tế, việc này dẫn đến rất nhiều người muốn tranh giành cướp đoạt quyền phối ngẫu với Đường Hi từ tay Tễ Vụ. Cuối cùng kết cục của những người này cũng không hẳn là quá tốt. Mà mỗi lần XX đều phải bị ôm, đây chính là lịch sử đen tối nhất mà Đường Hi không muốn nghĩ đến. Trong suy nghĩ của bản thân, cậu chính là một con mèo thành niên uy vũ cường tráng. Còn hiện tại thì mèo nhỏ uy vũ cường tráng lại vì một câu nói của Tễ Vụ mà xù lông. Tễ Vụ đưa tay xoa xoa lỗ tai xù lông của Đường Hi, “Lần này anh muốn đưa em đến nhiều thế giới.” Đường Hi lập tức thuận lông, tò mò hỏi: “Nhiều thế giới?” “Sáu cái.” Đường Hi ngẩng mạnh đầu, vui vẻ nói: “Được luôn!” Tuy ngoài dự kiến nhưng cũng nằm trong dự kiến của cậu, bọn họ đi đến thế giới đầu tiên. Ở thế giới đó, tuy Hạ Vọng và Đường Hi đã mất nhưng chuyện tình yêu của bọn họ vẫn còn được lưu truyền cho đến ngày nay. Bọn họ truyền tống đến thời điểm mười năm sau khi Đường Hi rời đi. Đường Hi: “Em đi đột ngột như vậy, lúc đó anh đau khổ lắm phải không?” Tễ Vụ dẫn cậu đi trong dòng người, nghe vậy nên cúi đầu xuống hôn lên tóc cậu: “Lúc đó anh gần như phát điên, nhưng trước khi điên thì đã trở về, những thế giới này không ngăn được anh nhưng nó cũng sẽ vì anh mà sụp đổ mất, vậy nên mỗi lần em qua đời ở một thế giới thì anh sẽ nhớ lại tất cả, sau đó sẽ rời khỏi thế giới này cùng em.” “Ồ.” Đường Hi lại vui vẻ như trước, cắn một miếng kẹo bông gòn. Mềm mại ngọt ngào, lập tức tan ra trong miệng. “Nhưng không phải mỗi lần người làm nhiệm vụ thực hiện xong thì sẽ bị xóa đi dấu tích tồn tại trong thế giới này sao?” Đây là để phòng ngừa người làm nhiệm vụ lưu lại những dấu vết không thuộc về thế giới này, mà ở thế giới đầu tiên Đường Hi lại không có thân phận nên nhất định phải xóa bỏ dấu tích của cậu. Tễ Vụ dừng một chút, “Anh đã giữ lại nó.” Xuất phát từ sự ích kỷ của bản thân, hắn chẳng muốn dấu tích yêu nhau của mình và Đường Hi bị xóa đi mất. Đường Hi rầm rì: “Thì ra là lạm dụng chức quyền, em còn tưởng anh là người thẩm phán cứng nhắc chỉ biết ở bên trong không gian của mình quản lý thế giới chứ.” Mèo nhỏ thù dai lắm nha. Cậu còn chưa quên lúc mình rời khỏi thế giới đầu tiên có bao nhiêu đau khổ, còn nghĩ đến việc sau khi mình hoàn thành hết tất cả nhiệm vụ thì sẽ có rất nhiều điểm tích phân, sau đó cậu sẽ không quay về nữa mà dùng điểm này để đi đến gặp nhân viên dọn phân. Tễ Vụ không phủ nhận: “Đó là lần đầu tiên.” Đây là ngoại lệ đầu tiên và cũng là duy nhất hắn dành cho Đường Hi với tư cách là thẩm phán. Hoặc có thể nói sự tồn tại của Đường Hi là trường hợp vô cùng đặc biệt trong lòng hắn. Hai người họ ở thế giới này ba tháng, Đường Hi muốn đi xem Diệp Kỳ An và Thẩm Thần Tư. Bọn họ là đứa con vận mệnh của thế giới này, nhưng cuối cùng hai người vẫn không đến với nhau mà lại cùng nhau thành lập công ty có tên tuổi trên trường quốc tế. Do bọn họ là nhân vật công thụ chính nên muốn tìm bọn họ thì chẳng hề khó khăn. Lúc này bọn họ không còn trẻ nữa, cũng không đối chọi gay gắt như thuở niên thiếu. Đường Hi sợ bọn họ phát hiện ra dáng vẻ của mình vẫn không hề thay đổi nên chỉ đứng xa xa nhìn họ. Sau đó quay người làm khẩu hình với Tễ Vụ: Đi thôi. Thẩm Thần Tư ngẩng mạnh đầu lên. Diệp Kỳ An kìm nén trái tim chợt nôn nóng, trào phúng nhìn y: “Sao vậy, Thẩm tiên sinh muốn đổi ý sao?” Thẩm Thần Tư trực tiếp đứng lên quay người đi về phía ngược lại, nhưng vẫn không nhìn thấy gì. Y ngơ ngác lẩm bẩm: “Là em sao…” Ánh mắt Diệp Kỳ An lóe lên tia thương hại cùng tự giễu: “Người đó đã biến mất mười năm rồi.” Bọn họ đều nguyện tin rằng thiếu niên năm đó vẫn đang sống ở một nơi khác. Đường Hi nào biết nếu cậu chậm một bước thì đã bị phát hiện rồi. Bọn họ đến thế giới thứ hai. Thế giới này đã trôi qua ba mươi lăm năm kể từ lúc họ rời đi. Đường Hi cố tình đi kiếm sách giáo khoa, quả thật bên trong có tên cậu và Đoàn Tư Phỉ. Vô cùng bài bản rõ ràng. Lúc cậu bị đau dạ dày ra đi, toàn quốc đều chia buồn. Đặc biệt là những người khuyết tật kia, nhờ thí nghiệm của cậu mà bọn họ đã có được cuộc sống mới, bất kể là bẩm sinh hay sau này mới bị, bất kể là mắt mù hay bại liệt. Chưa kể đến việc Đường Hi giao hết thành quả nghiên cứu này cho quốc gia, dưới sự thúc đẩy của quốc gia và Đoàn Tư Phỉ, công nghệ này chẳng hề đắt đỏ chút nào. Bước vào thế giới này nhất định Đường Hi phải võ trang đầy đủ, từ khẩu trang đến kính râm không thiếu một thứ, nếu không đi trên đường lớn thì một đứa bé cũng có thể nhận ra cậu. Đường Hi: “Sau khi em đi rồi thì anh như thế nào?” Tễ Vụ không nói gì, hắn chỉ nắm tay dẫn cậu đi xem phong cảnh mà hắn đã từng nhìn ngắm. Ở thế giới này hắn chẳng may mắn như vậy, sau khi Đường Hi mất hắn vẫn không khôi phục ký ức ngay mà đợi đến tận khi nằm trong quan tài muốn cùng Đường Hi yên giấc ngàn thu thì hắn mới nhớ lại. Đường Hi ngoan ngoãn không hỏi nữa, nhưng cậu lại nhớ đến một vài chuyện khiến cậu tức giận. Ở thế giới thứ hai Đoàn Tư Phỉ là một tên bề ngoài nhã nhặn bên trong bại hoại, hở chút là dọa cậu. Hắn còn hay cố ý mặc áo trắng rồi đeo găng tay trắng bắt nạt cậu, sau đó nói cậu làm bẩn đồ của hắn nên phải bị phạt. Đường Hi tức giận cắn Tễ Vụ một cái. Bọn họ lại đến thế giới thứ ba. Ở đây, cậu là một hoàng đế nhỏ ngốc nghếch được nuông chiều từ bé, còn nhân viên dọn phân là tướng quân Nhiếp Nhung đại sát tứ phương. “Anh là nghịch thần!” Cậu đưa tay muốn nhéo mặt Tễ Vụ. Nhưng bàn tay đã bị hắn nắm lấy, sau đó ngón tay đeo nhẫn được hắn đặt xuống một nụ hôn. Tễ Vụ cười cười: “Từ đầu đến cuối anh đều kiên trì ủng hộ hoàng thượng em, chỉ có hơi phạm thượng một chút thôi mà.” Giọng nói hắn có chút khàn, dường như có chút giống Nhiếp Nhung, hắn lại còn cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘phạm thượng’, lộ ra mấy phần tình sắc ái muội. Lưu manh thô lỗ hệt như thiết lập tính cách của Nhiếp Nhung. Hai tai Đường Hi ửng đỏ, ký ức bị đặt trên long ỷ bắt nạt chợt ùa về. Cậu tức giận thở phì phò cho đến tận thế giới thứ tư. Ở thế giới này nhân viên dọn phân là thiên sư, còn cậu lại là thức quỷ hắn thuần phục. Tễ Vụ nở nụ cười: “Anh chính là chủ nhân của em đó.” Đường Hi nghiến răng nghiến lợi: “Vậy sao anh không lạnh lùng thanh cao như Quý Phược Thanh hả?” Do cậu quên mất thôi, ở thế giới này tuy Quý Phược Thanh cao lãnh nhưng vẫn rất thích bắt nạt mèo nhỏ như trước. Ở trước mặt người ngoài, hắn là thiên sư cao lãnh thoát tục, cao cao tại thượng như đỉnh núi tuyết xa xa mà người phàm chẳng thể nào với đến, còn khi bắt nạt tiểu thức quỷ của mình thì lại vô cùng quen thuộc. Vậy nên Tễ Vụ liền thong thả để lộ ra biểu tình thanh lãnh hệt như Quý Phược Thanh, sau đó lấy dáng vẻ này áp Đường Hi lên tường hôn xuống. Thế giới này đã trôi qua một trăm năm, nhưng trong các thế gia trừ tà vẫn thờ phụng lão tổ Quý Phược Thanh này như trước. Trong giới trừ tà bọn họ lưu truyền một câu chuyện xưa vừa cấm kỵ vừa diễm lệ, đó chính là Quý Phược Thanh và thức quỷ của hắn. Tiếc là dục vọng chiếm hữu của hắn quá mãnh liệt nên không có bất kỳ chân dung hay ảnh chụp nào của Đường Hi còn lưu lại, thế hệ sau chỉ có thể tưởng tượng ra ác quỷ có thể câu dẫn thiên sư đặt chân vào hồng trần có bao nhiêu kinh diễm. Thế giới thứ năm là thế giới tận thế, Đường Hi rất sợ phải nghe tin diệt vong của thế giới này. Nhưng cũng may là nền văn minh nhân loại vẫn còn đó, là vua tang thi của thế giới này, nhân viên dọn phân đã để lại cho bọn họ một phần lễ vật lớn nhất trong tình cảnh chẳng mấy lạc quan. Lúc hắn sắp rời khỏi thế giới này, hắn đã khắc ấn vào sâu tinh thần của đám tang thi, cũng nhờ vậy nên bọn chúng chẳng thể nào tập hợp đồng bọn để gây nên làn sóng tang thi được nữa. Căn cứ của nhân loại cũng không còn bị tập kích. Cho đến lúc Đường Hi quay lại đây, cậu vui mừng phát hiện nền văn minh cao nhất của thế giới này vẫn là của nhân loại. Cả thế giới toát ra sức sống mãnh liệt sau cơn thảm họa. Lục Mãng vẫn là vị anh hùng của nhân loại, những đồng đội biết được thân phận thật của hắn cũng không hé răng nói một lời nào. Đường Hi còn được mọi người nhớ đến nhiều hơn, lúc đó cậu để lại một ít mẫu máu của mình, không ngờ nó lại trở thành chiếc chìa khóa để phá giải thời tận thế. Đối với kết cục này Đường Hi vô cùng ngạc nhiên, lúc đó cậu đã nghiêm túc hỏi 1551 vô số lần, cũng có được một câu trả lời khẳng định, máu của nguyên chủ chỉ có tác dụng kháng thể cho bản thân chứ không phải mấu chốt để giải cứu thế giới gì hết. Tễ Vụ nhẹ nhàng thở dài: “Là do em là bảo bối của ý thức thế giới, cho dù có đi đến đâu thì cũng sẽ được nó trắng trợn thiên vị.” Đường Hi chủ động vươn tay nắm lấy tay hắn, cong mắt nở nụ cười: “Bây giờ em cũng là bảo bối của anh!” Thế giới thứ sáu. Lần này thân phận đảo ngược, cậu trở thành chủ nhân quý tộc, còn lúc ban đầu thì Moss chỉ là một tên nô lệ. Để báo thù cho thế giới thứ tư Quý Phược Thanh ép cậu gọi hắn là chủ nhân, ở thế giới này Đường Hi bắt nhân viên dọn phân phải gọi mình rất nhiều thứ như chủ nhân, cậu chủ, đại nhân. Tuy rằng cuối cùng người khóc đều là cậu. Đường Hi còn nhớ ở thế giới này mỗi ngày cậu đều dán lên người nhân viên dọn phân để hút máu. Bởi vì có【ràng buộc】của Huyết tộc nên cậu vẫn luôn tôn kính yêu mến nhân viên dọn phân. Nhưng cậu lại rất giỏi che giấu. Nghĩ đến đây, Đường Hi vô cùng đắc ý lắc lắc đuôi. Sau đó liền hắn tóm lấy. Tễ Vụ khẽ cười: “Chủ nhân, đêm nay để ta đến hầu hạ ngài ngủ đi…” 1551 vô cùng quen thuộc mở màn chắn ra. — Hết phiên ngoại 1 Tác giả có lời muốn nói: Toàn văn hoàn! Editor: Cuối cùng cũng hoàn thành rồi, đây là bộ đầu tay của tụi mình nên khó tránh khỏi sai sót nhưng mà nó thật sự rất có ý nghĩa với tụi mình. Tụi mình cũng vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ và đồng hành cùng tác giả và tụi mình. Vậy thì tạm biệt mèo nhỏ Đường Hi, tạm biệt Tễ Vụ, hẹn gặp lại mọi người ở bộ tiếp theo! Và đây là hình minh họa cho mèo nhỏ Đường Hi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]