*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đường Hi nhìn ma nữ đang dần bình tĩnh lại: "Meo?" Cô tên là Điền Nhu Nhu? Trong mắt Điền Nhu Nhu lộ ra vẻ mơ hồ, cô ôm đầu luôn miệng lẩm bẩm cái tên này. "Điền Nhu Nhu, Điền Nhu Nhu... Đúng, đúng rồi. Đây là tên của tôi..." Do đã nhớ được tên mình nên thân của của Điền Nhu Nhu càng trở nên rõ ràng hơn. Không còn đáng sợ như ma nữ lúc đầu nữa mà đã trở thành thiếu nữ đang tuổi thanh xuân xinh đẹp. Đường Hi kinh ngạc nhìn Điền Nhu Nhu, quên mất mới lúc nãy mình còn sợ hãi, muốn lại gần để quan sát rõ hơn. Quý Phược Thanh nhìn thấu được ý định của mèo nhỏ, hắn vươn tay kia ra đề phòng mèo con ngã xuống, tiện thể giải thích: "Khi quỷ nhớ lại tên của mình thì sẽ càng mạnh hơn." Nếu ác quỷ nhớ lại ký ức khi còn sống thì càng mạnh hơn, những u hồn vô dụng thì một chút ký ức cũng không nhớ, nếu không đi đầu thai chuyển kiếp thì một ngày nào đó sẽ tiêu tán trong thiên địa mênh mang. Mà ác quỷ dựa vào chấp niệm mà thành, thông thường cũng chỉ có thể biết mình có cừu oán phải báo, nếu cố gắng hơn nữa thì chỉ có ấn tượng mơ hồ đối với kẻ thù, còn đa số ký ức đều ngơ ngơ ngác ngác như lạc trong sương mù. Quý Phược Thanh xoa xoa mèo nhỏ, bình thản nói ra lời khủng khiếp: "Chỉ cần cậu ăn cô ta thì cậu cũng sẽ có thể nhớ lại tên mình." Đây cũng là lý do quan trọng để hắn mang tiểu thức quỷ đến đây, hắn muốn để tiểu thức quỷ tiêu diệt ma nữ, sau đó hấp thu quỷ khí của cô ta, như vậy thì cậu mới có thể mạnh lên được. "Meo!" Đường Hi sợ hãi lui về sau một bước, trong đôi mắt mèo ngập nước tràn đầy chống cự. Không hề muốn ăn quỷ gì hết. Quý Phược Thanh nghi hoặc, vô thức vuốt thuận lông mèo. 【1551, cậu biết tôi tên gì không?】 Ký ức của nguyên chủ quá mức mơ hồ, Đường Hi cũng không thể tra xét ký ức của nguyên chủ, trong nội dung cốt truyện thì cậu ta chỉ là một sự thúc đẩy cho sự gặp gỡ của công và thụ chính, nào có cơ hội cho họ tên ra sân khấu. Cho nên tới bây giờ đến tên nguyên chủ của mình mà cậu cũng không biết. 1551:【Không thể tiết lộ được đâu nè, hôn hôn.】 Không dựa dẫm hệ thống được, Đường Hi chỉ có thể dựa vào chính mình. Cậu kịch liệt lắc đầu với Quý Phược Thanh, biểu thị mình không muốn ăn quỷ. Quý Phược Thanh sờ sờ cằm nhỏ đang nâng lên của cậu: "Không ép cậu." Đường Hi yên tâm quay đầu lại tiếp tục hỏi chuyện với Điền Nhu Nhu. Nhớ đến tên của mình như đã mở ra vùng cấm kỵ, cô nhanh chóng nhớ lại không ít. Có lẽ là do mèo con lớn bằng lòng bàn tay không có tính công kích, ngay cả Quý thiên sư ở trước mặt mà cô cũng không còn căng thẳng như lúc đầu nữa. Điền Nhu Nhu hồi tưởng lại những ký ức đẹp đẽ đó, lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Tôi nhớ lại ngày tôi đi khiêu vũ, mang theo đôi giày nhảy xinh đẹp xoay tròn... Tôi rất vui, bởi vì tôi sắp được lên sân khấu để biểu diễn rồi, tôi đang tham gia một cuộc thi..." Thân thể của cô càng ngày càng rõ ràng, thậm chí cô còn vui vẻ làm ra động tác khiêu vũ xoay tròn mấy vòng, vô cùng chuyên nghiệp, vừa nhìn đã biết cô đã thuộc nằm lòng nền tảng cơ bản của khiêu vũ. Quý Phược Thanh lạnh giọng: "Càng hoài niệm ký ức thì càng không phải chuyện tốt." Đối với ma quỷ thì hồi ức càng tươi đẹp thì oán khí sẽ càng khó tiêu tan. Đúng như dự đoán, sau khi Điền Nhu Nhu nhớ lại thì biểu tình lập tức trở nên vặn vẹo đáng sợ. Cô điên cuồng gào thét: "Tôi muốn giết hắn! Giết hắn!" Đường Hi co người về sau: "Meo meo meo?" Hắn là ai? Ai đã hại chết cô? Dường như Điền Nhu Nhu chẳng hề nghe thấy nữa, tay chân cô bắt đầu biến dạng đến vặn vẹo, hệt như con rối bị người thô bạo quăng xuống nền đất, tay chân dần không hài hòa với cơ thể, nỗi oán hận lần nữa chiếm ngự trên gương mặt cô. Bỗng dưới lầu truyền đến động tĩnh. 1551:【Là Bạch Kiều Sinh đến.】 Đường Hi căng thẳng giẫm giẫm móng vuốt:【Nhân vật thụ chính đến đây làm gì vậy?】 1551:【Đến phát sóng trực tiếp, cậu ta là streamer phát sóng chuyện kinh dị, nghe nói nơi này gần đây xảy ra chuyện ma quái nên chạy đến đây xem thử.】 Đường Hi:【Không phải Quý Tử Ngang đang canh chừng ở bên ngoài sao?】 1551:【Để tránh bảo vệ của trường học nên Kiều Bạch Sinh đã lén lút chui vào từ cửa khác rồi.】 Có lẽ Quý Tử Ngang cũng không nghĩ đến lại có người yêu thích những thứ linh dị thần quái mò đến đây. Đường Hi yên lặng nghĩ, cậu ta cũng không sợ chết sao, nếu như mình có nửa phần can đảm như cậu ta thì cũng sẽ không đến nỗi bị dọa sợ như thế. Bất kể thế nào, nếu bây giờ cậu ta mà đến đây thì nhất định sẽ bị thương, Đường Hi chỉ có thể lo lắng kêu meo meo, cố gắng thu hút sự chú ý của Quý Phược Thanh. Từ lúc Bạch Kiều Sinh mới vừa bước vào nơi này thì Quý Phược Thanh đã cảm nhận được, hắn cũng chẳng muốn quan tâm, nhưng hình như tiểu thức quỷ mềm mại này đang làm nũng với hắn thì phải... Ngón tay Quý Phược Thanh khẽ động, Điền Nhu Nhu lập tức bị vây trong một vòng tròn. Cho dù là đánh mất lý trí nhưng bản năng vẫn còn, Điền Nhu Nhu biết một người một quỷ trước mặt không dễ chọc vào, cô lập tức liều mạng muốn trốn thoát khỏi cấm chế để đi ăn thanh niên lớn gan đang đi vào lớp học kia. Lúc này Bạch Kiều Sinh cũng đã bắt đầu phát sóng trực tiếp, vì để tránh ảnh hưởng không tốt đến ngôi trường này nên sau khi bước vào lớp học cậu mới bật lên, cũng vì bên trong tối đen như mực nên cũng không sợ khán giả nhận ra đây là trường nào. Bởi vì sự cố nhặt mèo lần trước nên phòng trực tiếp lần này tăng rất nhiều fan, còn có người ngồi đợi sẵn, thấy Bạch Kiều Sinh bắt đầu phát sóng thì lập tức hỏi về mèo con. Bạch Kiều Sinh không rảnh xem sóng bình luận, nhanh chóng giải thích vài câu rồi lập tức đi lên. Cậu ta nghe được ở phía trên có vài tiếng động kỳ lạ, cảm giác kinh dị này kích thích đến cậu ta, trái tim bắt đầu đánh trống dồn dập. Đường Hi nhìn Điền Nhu Nhu bị áp chế bất động, thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất cũng không thể để cho cô ta gây hại người khác. 1551:【Đừng ngẩn người nữa, cậu ta mà đi lên trên nữa thì sẽ thấy hai học sinh đang hôn mê kia đó.】 Đường Hi ngạc nhiên:【Thì ra hai học sinh đó không có mất tích sao?】 Điền Nhu Nhu vẫn chưa có giết người! Biết được tin tức này, tâm tình mèo nhỏ tốt lên trông thấy, ngay cả chính cậu cũng không hiểu được vì sao mình lại vui như vậy. 1551 tự biết mình lỡ lời, yên lặng chuồn mất. "Meo meo meo!" Cho tôi mượn một chút linh khí nhanh đi, tôi muốn biến về hình người! Đường Hi quơ quơ móng nhỏ với Quý Phược Thanh, đứng lên dùng hai chân trước chắp lại làm ra động tác cầu xin. Thấy hắn không có phản ứng, cậu gấp đến mức ngậm lấy đuôi nhỏ của mình, ngốc nghếch xoay một vòng. "Meo meo!" Muốn linh khí nhiều như thế này nè! Móng vuốt mèo nhỏ xòe ra nỗ lực khoa tay múa chân. Quý Phược Thanh thưởng thức một màn biểu diễn của tiểu thức quỷ ngốc nghếch, cuối cùng mới vươn ngón tay ra điểm một chút kim quang lên trán cậu. Kim quang kia không thể chờ đợi được nữa, lập tức chui vào trong cơ thể cậu, không hề có một chút bài xích hay muốn tổn thương Đường Hi. Mắt Quý Phược Thanh chợt lóe. Bởi vì lúc tiểu thức quỷ nằm trong lòng bàn tay hắn thì có vẻ vô cùng thoải mái, những hoài nghi trước kia lần lượt hiện lên. Tiểu thức quỷ của hắn vô cùng đặc biệt, không hề giống với những ác quỷ khác, cậu không sợ linh khí của hắn, trái lại còn có vẻ yêu thích, mà linh khí của hắn ở trước mặt cậu cũng biến thành ôn hòa ngoan ngoãn. Quả thực chính là trời sinh một cặp. Nhưng cũng bởi vì định kiến của hắn cho rằng tiểu thức quỷ không hợp với linh khí của mình, không chỉ không cho cậu đến gần mà còn bỏ rơi cậu khiến cậu sợ hãi. Trong lòng Quý Phược Thanh như có hàng ngàn con kiến gặm cắn, đâu đâu cũng là sự hối hận. Hấp thụ được linh khí, Đường Hi lại biến thành người, cậu còn chưa kịp vui vẻ thì đã cảm giác được có gì đó lạ lạ. Cậu đưa tay trái lên trên, tay phải thì vòng ra sau sờ sờ, cảm nhận được hai tay đầy lông mèo. Tai mèo run run, do đang mặc quần đùi ngắn nên đuôi nhỏ cũng chui ra ngoài. Đường Hi muốn tóm lấy cái đuôi nhưng nó lại linh hoạt né được, cậu ngốc nghếch vươn tay ra sau sờ sờ, mỗi lần sắp sờ tới cái đuôi thì đều không thể bắt được nó. Nó không giống đuôi nhỏ ngắn ngủn như ở hình dạng mèo con, đuôi ở hình người dài hơn, hệt như đuôi của mèo trưởng thành vậy. "Sao tôi không thu về được?" Cậu ngẩng đầu bày ra vẻ đáng thương trông mong nhìn về phía Quý Phược Thanh. Ngón tay Quý Phược Thanh khẽ cử động, hầu kết lăn lộn một vòng. Tiểu thức quỷ bị hắn bắt nạt đến đuôi cũng lộ ra, mềm mại đến mức muốn ôm vào lòng xoa nắn một trận. Đường Hi không biết người đàn ông ngoài mặt nghiêm túc lạnh nhạt này vậy mà trong lòng đã muốn khắc cậu vào sâu tận xương tủy. Cậu suy ngẫm lại, cảm thấy là do mình quá yếu ớt nên mới không thể biến về hình người hoàn chỉnh. Không thể lãng phí thời gian được nữa, nếu để Bạch Kiều Sinh phát hiện ra hai học sinh mất tích trước thì mọi chuyện sẽ càng khó giải thích. Đường Hi không muốn người vô tội bị liên lụy vào chuyện này, vậy nên cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mặc kệ tai và đuôi mèo, quay người lôi kéo Quý Phược Thanh rời đi. Ánh mắt của Quý Phược Thanh rơi trên bàn tay đan xen vô cùng tự nhiên của bọn họ, yên lặng đi theo. Chỉ để lại Điền Nhu Nhu u oán nhìn theo bóng lưng của bọn họ. Tai mèo Đường Hi khẽ nhúc nhích tìm kiếm vị trí phát ra âm thanh, còn không quên cưỡng ép dụ dỗ hệ thống nói cho cậu biết vị trí chính xác của hai học sinh mất tích. Bị uy hiếp biến thành gậy trêu mèo, 1551 bất đắc dĩ định vị cho cậu. Cũng may là bọn họ bị nhốt ở tầng dưới nên Đường Hi nhanh chân đến trước Bạch Kiều Sinh. Địa điểm là nhà vệ sinh, do không khí ẩm thấp nên từng tia từng tia hôi thối mục nát quanh quẩn xung quanh. Sợ tiểu thức quỷ ngốc nghếch vấp té, Quý Phược Thanh thả ra một luồng linh khí nhỏ chiếu sáng cho cậu. Hắn đã sớm biết có hai học sinh bị nhốt trong tòa nhà hoang này. Không nghĩ đến tiểu thức quỷ vậy mà cũng phát hiện được, tự mình chạy đi. Quý Phược Thanh suy tư nhìn Đường Hi. Đường Hi hoàn toàn không biết mình bị nghi ngờ, tung tăng đi theo kim quang đến buồng cuối cùng của nhà vệ sinh nam. Quả nhiên giống như 1551 nói, bên trong có hai học sinh đang lẩn trốn. Thoạt nhìn bọn họ chỉ xây xước ngoài da, mở to mắt nhìn Đường Hi, tiếng gào thét vốn dĩ đã đến bên miệng nhưng khi nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp vô hại này thì đều nghẹn trở lại. "Cậu, cậu là người hay là quỷ?" Một trong số nhỏ nhìn có vẻ khá hơn một chút, cố gắng chống đỡ hỏi. Đường Hi chậm rãi mỉm cười với bọn họ, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Là quỷ đó." Sau đó cậu trơ mắt nhìn hai học sinh mới vừa rồi còn có chút tỉnh táo mà giờ đây lại ôm nhau hôn mê bất tỉnh. Cậu chột dạ sờ sờ mũi, đứng dậy ngây thơ nhìn Quý Phược Thanh, dùng ánh mắt ám chỉ hắn hãy cứu mấy người này. Thật ra hai học sinh này chỉ là vừa đói vừa khát, lại do thần kinh căng thẳng quá mức nên mới ngất xỉu, chứ không hẳn là do cậu dọa. Bị nhốt trong đây tận một tháng trời, cũng không biết làm cách nào mà vẫn có thể sống sót, còn không bị ăn thịt nữa chứ. Đường Hi không hiểu được sao họ lại lớn gan chạy đến để đây thử thách lòng can đảm, quả nhiên không giống người thường mà. Quý Phược Thanh thả ra hai luồng linh khí nâng bọn họ lên. Đường Hi chỉ huy hắn: "Bây giờ đem bọn họ ra bên ngoài trước đi." Bộ dạng sai khiến vô cùng thuần thục, rốt cuộc cũng không biết ai là thức quỷ ai là chủ nhân nữa. Lúc bọn họ vừa đi ra ngoài thì không ngờ đến sẽ chạm mặt với Bạch Kiều Sinh ở khúc ngoặt. Quý Phược Thanh đi ở phía trước, nhưng do góc độ nên Bạch Kiều Sinh chỉ thấy được Đường Hi. Mấy người ở trong phòng trực tiếp người cũng thấy được, sóng bình luận lập tức náo nhiệt hẳn lên. Khu bình luận: A a a thật sự có quỷ!!! Khu bình luận: Cho tôi xin đi, vừa nhìn đã biết đây chính là anh trai nhỏ xinh đẹp mà! Khu bình luận: Gò má cũng quá đẹp, sao lại trắng như vậy chứ, ở trong bóng tối lại càng trắng nha. Nếu có một con quỷ đẹp thế này xuất hiện ở trước mặt mị thì mị sẽ bất chấp tất cả vẫy tay chào hỏi! Khu bình luận: Nếu quỷ mà đẹp như vậy thì sau này tôi sẽ dám tắt đèn đi ngủ một mình rồi! Còn có người nghi ngờ có phải streamer tìm người phối hợp hay không. Bạch Kiều Sinh liếc mắt nhìn khu bình luận, cậu ta không hề sợ hãi bước lên gọi Đường Hi lại. Sợ bị nhìn thấy tai và đuôi mèo, Đường Hi chỉ có thể miễn cưỡng quay người lại đối diện với cậu ta. Muốn trốn cũng không trốn được. Bất quá cậu đã quên mất đôi tai mèo còn đang nằm trên đỉnh đầu. Cho nên cậu lập tức nhìn thấy Bạch Kiều Sinh do dự hỏi: "Xin hỏi đây là sở thích đặc biệt của cậu sao?" Tác giả có lời muốn nói: Mèo nhỏ muốn bắt lấy cái đuôi của mình nhưng lại không được. Vậy nên có thể kết luận rằng đuôi và mèo là hai sinh vật khác nhau. Editor có lời muốn nói: Đây là hình ảnh minh họa cho động tác của mèo nhỏ Đường Hi:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]