Đường Hi còn chưa biết mình đã bị lòi đuôi, cậu hao hết tâm tư ở trước mặt Diệp Kỳ An khen ngợi Thẩm Thần Tư cho đến khi tan học.
Diệp Kỳ An: "Cậu có muốn tôi đưa cậu về nhà không?" Ở trong mắt cậu ta, Đường Hi tựa như một con vật nhỏ dễ bị bắt nạt, đã bị người ta khi dễ mà còn nói tốt giúp họ.
"Cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu, tôi đi tàu điện ngầm một chút là đã đến nhà rồi." Đường Hi ngoan ngoãn mỉm cười.
Nếu để cậu đưa về, cậu biết tôi ở nhà vai ác, như vậy sẽ không kinh ngạc chết cậu sao?
Bộ dạng che che giấu giấu này của cậu lại làm Diệp Kỳ An hiểu lầm.
Bạn cùng bàn này trước đây cũng chỉ được ăn bánh kem có một lần, trên người cũng không có tiền và di động, không cho mình đưa về chắc là vì không muốn để mình biết hoàn cảnh gia đình của cậu ấy.
Cậu ấy kiên cường cỡ nào.
Nghĩ đến đây, ánh mắt cậu ta nhìn Đường Hi càng nhu hoà, gần như có thể tan thành nước.
Đường Hi không biết cậu ta tự mình bổ não, vui vẻ trở về nhà.
"Meo." Sau đó lại ngoan ngoãn chạy xuống cửa đợi người về.
Hạ Vọng vừa bước vào nhà, mèo con đã ngoan ngoãn dính lên, vươn móng nhỏ muốn ôm.
Nhưng lại bị làm lơ!
"Meo?" Đường Hi ngơ ngác nhìn hắn lạnh lùng lướt ngang qua người mình, không cúi đầu nhìn cậu dù chỉ một cái.
Mèo nhỏ hoảng loạn.jpg
Cậu không thể tin được dùng bốn chân ngắn nhỏ đuổi theo sau, cố gắng duỗi móng muốn chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-meo-con-cung-cuu-vot-vai-ac/1117441/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.